“Cô?”
Nghiêm lão đại nhìn Cửu Miêu, sau đó quan sát cô ta từ trên xuống dưới một lượt, dường như là đang nghiên cứu tính chân thực trong lời nói của cô ta.
“Không sai, là tôi.” Cửu Miêu đi từ ngoài cửa vào, đứng ở trước mặt mọi người, vẻ mặt dửng dưng, hoàn toàn không có bất cứ chút sợ hãi nào.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Cô ta làm vậy là sao?
Làm người chịu tội thay cho mình à?
Nhất thời cô không đoán ra được rốt cuộc Cửu Miêu muốn làm gì.
Nghiêm lão đại bỗng bật cười, “Cô Diệp lợi hại thật đấy, có thể dạy bảo ra được một thuộc hạ tốt như vậy, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng dám gánh thay.”
“Cửu Miêu, ai bảo cô nói chuyện, có còn quy củ không hả, đi ra ngoài!” Cửu Miêu nửa đường xông ra như vậy khiến chú Trần rất không vui, sầm mặt lại muốn đuổi cô ta đi.
Nhưng Cửu Miêu vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Tôi không gánh thay, thật sự là tôi làm.”
Nghiêm lão đại hừ lạnh, “Cô nói là cô thì chính là cô à? Cô tưởng chúng tôi là kẻ ngốc hay sao? Chứng cứ đâu? Người của tôi nói rồi, lúc đó cậu ta đã bắn bị thương đối phương! Cô có bị thương không? Có không?”
“Có.” Nói xong, Cửu Miêu xắn tay áo mình lên, vừa đến khuỷu tay, một vết sẹo đã sắp khép miệng lộ ra ở trước mặt mọi người.
Người khác không biết nhưng Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đều rất rõ ràng, vết sẹo kia là do cô ta lấy cái định vị ra mà để lại, không phải là do đạn bắn bị thương.
Có điều cũng đã qua một khoảng thời gian, vết thương đã bắt đầu lành miệng nên không thể nhìn ra rốt cuộc là vết trầy xước do đạn hay là vết dao lúc phẫu thuật.
“Thế nào, như vậy có thể chứng minh rồi chứ?” Cửu Miêu nâng cánh tay bị thương lên, giơ ra trước mặt mọi người.
Nhiếp Nhiên chưa từng nghĩ cô ta sẽ làm như vậy.
Vì sao chứ?
Vì muốn khiến mình tin tưởng hay sao?
Nếu thật sự là như vậy, Nhiếp Nhiên không thể không bội phục cô ta.
Nhiếp Nhiên nhìn Cửu Miêu bằng ánh mắt không hiểu và tìm tòi nghiên cứu.
Còn Nghiêm lão đại, sau khi nhìn thấy chứng cứ rành rành thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Trong suy nghĩ của ông ta, ai có vết thương thì chính người đó đã sát hại thuộc hạ của mình.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nhưng vấn đề là, suy nghĩ của ông ta không đại diện cho tất cả mọi người.
Đặc biệt là chú Trần.
Khó khăn lắm ông ta mới kéo được Diệp Nhiễm vào, không ngờ nửa đường Cửu Miêu lại lao ra.
Điều này làm cho ông ta không thể chấp nhận được.
Huống hồ, hành động này của Cửu Miêu nhìn thế nào cũng cảm thấy quá kỳ quái.
“Nhưng tại sao cô phải làm như vậy? Tại sao phải chủ động thừa nhận?”
Hình như Cửu Miêu đã sớm nghĩ xong câu trả lời cho câu chất vấn này của ông ta, cô ta bình tĩnh nói: “Ở đây chỉ có tôi và Diệp Nhiễm là phụ nữ, không tra được trên người cô ấy, dĩ nhiên là sẽ tra tôi, đến lúc đó tôi cũng không chạy thoát được.”
Cách giải thích của cô ta hợp tình hợp lý khiến chú Trần không bới ra được bất cứ lỗi nào, nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nói thế không sai, nhưng tôi vẫn không thể hiểu nguyên nhân cô làm như vậy, chắc cô biết tra được sẽ có nghĩa là gì.”
“Tôi biết, nhưng Diệp Nhiễm chưa từng làm, có tra thế tra nữa cũng vô ích, nếu như tôi thừa nhận sớm hơn một chút, nói không chừng còn có thể có một con đường sống.”
“Một con đường sống? Cô giết hai thuộc hạ của tôi, còn có một người bị thương thành như vậy, cô lại còn mơ mộng hão huyền vẫn còn một con đường sống à?” Nghiêm lão đại cười lạnh.
Từ vẻ mặt dữ tợn của ông ta, rõ ràng đang nói cô ta sẽ không được bỏ qua dễ dàng như vậy.
Chương 1507.2NGƯỜI CHỊU TỘI THAY? - NGƯỜI CỦA NHỊ THIẾU?
“Vậy mục đích của cô là gì?” Hoắc Khải Lãng đột nhiên lên tiếng.
“Không có mục đích gì, chỉ đơn thuần muốn cứu đứa bé kia mà thôi.”
Hoắc Khải Lãng nghiêm mặt lại, “Cô biết nó?”
“Tôi đã từng cứu nó ở chợ một lần. Tôi có thể khẳng định, nó chỉ là một thằng bé nghịch ngợm mà thôi.”
“Chỉ là một thằng bé nghịch ngợm?” Nghiêm lão đại nghe xong lập tức vỗ mạnh bàn một cái, “Cô vì cứu một đứa trẻ mà lại giết hai người của tôi!”
Vì Cửu Miêu đã thừa nhận nên đương nhiên ông ta nói năng rất hùng hồn, không còn dáng vẻ sợ hãi như lúc ở trước mặt Nhiếp Nhiên vừa nãy nữa.
“Hoắc tổng, thuộc hạ của cậu thật là lợi hại! Đây chính là người Hoắc thị dạy dỗ ra à, tôi coi như được mở mang tầm mắt rồi!”
Hoắc Hoành giống như không nghe thấy lời Nghiêm lão đại, đôi mắt dưới tròng kính vô cùng thâm sâu, “Cửu Miêu, cô tự tiện hành động, còn giết người của Nghiêm lão đại, cô có biết sẽ có hậu quả gì không?”
Cửu Miêu gật đầu rất dứt khoát, không có chút do dự nào, “Tôi biết.”
Nhiếp Nhiên thấy cô ta bình tĩnh thì khẽ cau mày lại.
Cô vốn tưởng là Cửu Miêu sẽ có chiêu gì có thể tháo gỡ cái cục diện bế tắc này. Nhưng ngay cả một câu giải thích cô ta cũng không có, rất thản nhiên cũng rất sảng khoái gánh hết toàn bộ mọi chuyện.
Chẳng lẽ cô ta định chết thay mình à?
Nhưng… rốt cuộc là tại sao?
Tại sao cô ta phải làm đến mức này?
“Vậy thì… cô làm chuyện này, Diệp Nhiễm biết không?” Chú Trần hỏi.
Nhắc đến Nhiếp Nhiên, Cửu Miêu đưa mắt qua nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, Cửu Miêu lạnh lùng nói: “Không biết.”
Chú Trần không tin, nhìn hai người bọn họ một lúc, sau đó hỏi: “Không biết? Cô chắc chắn chứ?”
Nhiếp Nhiên đã thoát khỏi hoài nghi, đút hai tay trong túi, cong môi lên cười lạnh, “Xem ra hôm nay chú Trần không lôi tôi vào là sẽ không từ bỏ ý định rồi.”
Chú Trần bị châm biếm như vậy, sắc mặt hơi khó chịu một chút, “Tôi chỉ cảm thấy Cửu Miêu là thuộc hạ của cô, cô phải nắm chắc hành tung của cô ta mọi lúc mọi nơi, cho nên không thể không biết chuyện này.”
Nhiếp Nhiên phì cười, “Cô ta là thuộc hạ của tôi, cho nên tôi phải nắm giữ tin tức của cô ta 24/24 giờ à? Thật là nực cười.”
Sự coi thường và khinh thị biểu lộ không sót một chút nào trên mặt cô, hoàn toàn không nể mặt chú Trần.
Điều này làm cho chú Trần không nén được giận, lạnh giọng nói: “Nhưng chuyện lớn như vậy cô lại không biết một chút nào, theo lý mà nói là cô không làm tròn bổn phận.”
Nhiếp Nhiên nhún vai, không để ý tìm một chỗ ngồi xuống, “Bây giờ chú một lòng muốn dồn tôi vào chỗ chết, dĩ nhiên có thể đưa ra đủ lý do rồi.”
“Cái gì gọi là tôi một lòng muốn dồn cô vào chỗ chết! Điều tôi nói chính là sự thật!”
“Sự thật? Được, Cửu Miêu sai, coi như là tôi không làm tròn bổn phận. Vậy thì hồi đó chuyện A Báo là gian tế, là do ai không làm tròn bổn phận?”
A Hổ, A Báo đều là vệ sĩ hạng nhất, trực tiếp nghe lệnh của Hoắc Khải Lãng.
Nghiêm khắc mà nói nên tính cho Hoắc Khải Lãng.
Nhưng Hoắc Khải Lãng là người lớn nhất ở Hoắc thị, ai dám làm gì ông ta?
Chú Trần bị cô nói như vậy, nhất thời thật sự không tìm được lời gì để phản bác.
Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này tiếp tục nói: “Phải biết, chuyện của A Báo còn tồi tệ hơn chuyện này rất nhiều, tại sao tôi không thấy có ai đứng ra nhận sai?”
“Cô!” Chú Trần bị cô làm nghẹn họng đến đau phổi, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Chuyện kia đã qua rồi, bây giờ phải thảo luận chuyện thuộc hạ của cô! Bây giờ người của cô giấu Hoắc thị làm ra chuyện này, cô muốn giải quyết như thế nào.”
“Đúng vậy, rốt cuộc muốn giải quyết như thế nào, bây giờ tôi cần một câu trả lời!” Nghiêm lão đại tức giận nói.
Chương 1507.3NGƯỜI CHỊU TỘI THAY? - NGƯỜI CỦA NHỊ THIẾU?
“Không biết Nghiêm lão đại muốn thế nào!” Nhiếp Nhiên u ám nhìn qua ông ta.
Cái nhìn này làm cho sống lưng Nghiêm lão đại không tự chủ được toát mồ hôi lạnh, trong lòng cũng thắt lại.
Ông ta lui về phía sau một bước, giấu phần lớn thân thể ở sau lưng hai tên thuộc hạ, sau đó mới lên tiếng: “Từ xưa đến giờ thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng. Cô ta giết hai anh em của tôi, tôi muốn một cái mạng của cô ta, đây không tính là quá đáng chứ?”
“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng đúng không?” Nhiếp Nhiên đứng lên, đi từng bước đến trước mặt Cửu Miêu, hỏi: “Thế nào, cô còn muốn nói gì nữa không?”
“Không.” Cửu Miêu lạnh lùng trả lời.
“Không?” Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó mặt biến sắc, lập tức tát cho cô ta một cái.
Chát! Âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng làm việc, làm cho người ở đây thầm giật mình.
Ngay cả Cửu Miêu bị đánh lệch mặt cũng khiếp sợ nhìn cô.
Nhiếp Nhiên cười lạnh lùng, “Tại sao phải nhìn tôi bằng ánh mắt này? Không phải cô cho là cô chủ động đứng ra giải vây cho tôi, tôi sẽ cảm ơn cô chứ?”
“Nếu không có cô, tôi sẽ không suýt nữa trở mặt với Chủ tịch Hoắc, cũng sẽ không đối kháng với Nghiêm lão đại, càng không bị chú Trần chỉ trích không làm tròn bổn phận.”
“Nghe xong những lời này, có phải cô cảm thấy một cái tát này của tôi là nhẹ rồi không? Hả?”
Cửu Miêu trợn to hai mắt nhìn cô, đáy mắt lạnh như băng.
“Cửu Miêu, ban đầu tôi đã nói con người tôi không thích nợ ai, và tôi cũng không thích ai nợ tôi. Cho nên…”
Cô còn chưa dứt lời thì đã rút khẩu súng bên hông ra, dí vào lồng ngực cô ta bắn một phát.
Đoàng!
Ban đêm yên tĩnh, tiếng súng của cô vang dội cả tòa nhà.
Mọi người bị tốc độ của cô làm cho ngây ngẩn tại chỗ.
Những thuộc hạ của Hoắc thị đứng ở cửa, chính mắt nhìn thấy Nhiếp Nhiên làm như vậy đều há hốc mồm.
Lúc mọi người ở đây vẫn đang thổn thức, Cửu Miêu thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng mà ánh mắt đã bắt đầu trở nên đờ đẫn, sau đó mềm nhũn ngã xuống đất.
Máu đỏ tươi chậm rãi chảy từ lỗ máu ra, đọng lại thành một vũng màu đỏ thẫm.
Còn cô Lâm và chị Ngô ở bên cạnh đã bị dọa, nhũn chân ra tựa vào trên tường, sắc mặt tái nhợt.
“Thế nào, bây giờ được rồi chứ?” Nhiếp Nhiên buông tay cầm súng bên người, tầm mắt chậm rãi chuyển qua nhìn Nghiêm lão đại.
Nụ cười đáng sợ kia khiến Nghiêm lão đại đột nhiên rùng mình một cái.
Không phải ông ta chưa từng thấy ai giết người, cũng không phải chưa từng thấy con gái giết người. Nhưng chưa từng thấy ai dứt khoát giết người xong còn có thể cười như vậy.
“Được… được rồi…” Nghiêm lão đại đờ đẫn gật đầu.
Trong lòng ông ta càng thêm sợ hãi, may mà vừa rồi mình không ầm ĩ bảo cô nổ súng.
Nếu không, ông ta đã đi đời rồi.
Bởi vì, cô ta là kẻ điên! Là đồ thần kinh!
Ông ta không hiểu tại sao Hoắc Hoành lại tìm một cô gái như vậy làm vệ sĩ cho mình.
Lại còn là vệ sĩ thân cận!
Anh ta không sợ nửa đêm lúc ngủ bị cô gái này giết chết à?
“Vậy Nghiêm lão đại và Hoắc thị sẽ không xảy ra hiềm khích gì nữa chứ?”
“Sẽ không… nếu đã giải quyết rồi, còn có thể có hiềm khích gì nữa?”
“Vậy việc tôi không làm tròn bổn phận có thể đền bù rồi chứ?” Nhiếp Nhiên chuyển tầm mắt lên trên mặt chú Trần.
Lúc này, sắc mặt chú Trần đã chuyển từ kinh ngạc sang tái xanh.
Người đã giết rồi, ông ta còn có thể nói gì nữa?
Cục diện này đã bị Cửu Miêu làm xáo trộn rồi!
“Không còn sớm nữa, nếu chuyện này đã điều tra rõ ràng, vậy thì kết thúc đi.” Hoắc Khải Lãng quét mắt qua thi thể Cửu Miêu, sau đó nói với Nghiêm lão đại: “Lần này đúng là Hoắc thị chúng tôi làm việc không chu đáo, mong Nghiêm lão đại có thể không để bụng.”
“Không, không có gì…”
“Còn đứa bé kia, tôi thấy nhiều ngày như vậy không có chuyện gì xảy ra, có lẽ nó không nói linh tinh gì đâu.”
Thật ra cho dù Nhiếp Dập nói thì đã sao?
Giai đoạn trước bọn họ làm tốt như vậy, hàng hóa và số lượng trên giấy tờ hoàn toàn giống nhau, hơn nữa đồ lại ở nơi bí ẩn phía dưới kho hàng, cho dù có người tới tra cũng không tra ra bất cứ vấn đề gì.
Chỉ là bọn họ không muốn có bất cứ tai họa nhỏ nào, nên mới thà giết nhầm còn hơn bỏ sót như vậy.
Chương 1507.4NGƯỜI CHỊU TỘI THAY? - NGƯỜI CỦA NHỊ THIẾU?
Sau khi Hoắc Khải Lãng nói thế, Nghiêm lão đại mới dẫn người rời khỏi công ty.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại cha con Hoắc Khải Lãng cùng với chú Trần và Nhiếp Nhiên, và một thi thể nằm dưới đất.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hoắc Hoành nói: “Ba, không còn sớm nữa, hay là con đưa ba về nhé.”
Hoắc Khải Lãng u ám nhìn Nhiếp Nhiên một cái, sau đó mới gật đầu, được Hoắc Hoành và chú Trần đỡ rời khỏi công ty.
Bên trong phòng làm việc chẳng mấy chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên.
Tên thuộc hạ ngoài cửa thấy Nhiếp Nhiên vẫn đứng ở trong đó thì đi tới, cung kính hỏi: “Cô Diệp, phải làm thế nào với cái xác này?”
Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói: “Để tôi giải quyết là được rồi, các anh khiêng cô ta vào sau xe đi.”
“Vâng.”
Sau đó hai người một trước một sau khiêng Cửu Miêu đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên đi theo sau bọn họ, lúc đến nhà để xe, bọn họ đặt cái xác vào ghế sau, rồi mới bị Nhiếp Nhiên đuổi đi.
Lúc Nhiếp Nhiên đang định mở cửa ghế lái ra, sau lưng lại truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở cách đó không xa, hạ thấp giọng nói: “Cô Diệp, tôi là người của Nhị thiếu, anh ấy bảo tôi ở đây tiếp ứng cho cô.”
Nhiếp Nhiên quan sát hắn từ trên xuống dưới, cười như không cười hỏi, “Vậy sao?”
“Đúng thế.”
“Được rồi, anh lái xe đi.” Hình như Nhiếp Nhiên tin tưởng hắn thật, ngồi vào trong ghế phụ.
“Được.”
Người kia lên xe, lập tức khởi động xe, sau đó lái ra khỏi hầm để xe.
Trước khi rời khỏi công ty, người đàn ông kia hỏi: “Cô Diệp, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Đến Giang Khẩu.” Nhiếp Nhiên phân phó một câu đơn giản.
“Giang Khẩu?”
Người đàn ông kia mặc dù không quá hiểu tại sao phải tới Giang Khẩu, nhưng nếu Diệp Nhiễm đã phân phó, đương nhiên hắn phải làm theo.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng vẻ.
Lúc đến bờ sông, người đàn ông kia dừng xe ở ven đường, sau đó tắt máy, “Cô Diệp, chúng ta tới Giang Khẩu làm gì?”
“Dĩ nhiên là tới ném xác rồi.” Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế phụ tự nhiên nói.
“Ồ, vậy tôi đi xuống kéo người ra ngoài.”
Lúc người kia định cởi dây an toàn xuống xe, lại nghe thấy giọng Nhiếp Nhiên u ám vang lên bên cạnh, “Không, người tao ném không phải cô ta, mà là mày.”