Nhiếp Nhiên dừng tay lại, hơi nghiêng đầu, nhướng mày, “Bà không biết Hoắc Hoành thật à?”
“Không biết!”
Diệp Trân chỉ cảm thấy mình oan uổng. Bà ta chưa từng nghe thấy cái tên Hoắc Hoành, sao lại bảo anh ta đi phóng hỏa? Chứng cứ phạm tội vô duyên vô cớ này không thể chụp lên người bà ta được!
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ cuống cuồng hoảng hốt của bà ta không giống lừa mình thì cảm thấy kỳ quái.
Diệp Trân không biết Hoắc Hoành, vậy tại sao Hoắc Hoành phải phóng hỏa?
Nếu là anh ta phóng hỏa, tại sao lại phải liều mạng đi cứu mình?
Chẳng lẽ đây là một vở kịch anh ta tự biên tự diễn, mục đích chính là để mình yêu anh ta à?
Còn một chuyện quan trọng nhất chính là, nếu Diệp Trân không biết Hoắc Hoành, thậm chí ngay cả nhiệm vụ thứ hai cũng không biết, vậy thì nhiệm vụ này là ai ra chỉ thị, và tại sao lại phải ra nhiệm vụ như vậy?
Thật sự là quá kỳ quái.
Nhưng nếu như Diệp Trân thật sự không biết chuyện của Hoắc Hoành, vậy thì cô cứ tạm thời đè xuống đã, thân phận của Hoắc Hoành quá đặc biệt, thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm.
Nhiếp Nhiên cười đổi chủ đề, “Dì Diệp, em trai đến trường quân đội học hỏi kinh nghiệm là chuyện tốt, tương lai sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho ba, khiến địa vị nhà họ Nhiếp càng thêm vững chắc.”
Diệp Trân không hiểu vì sao Nhiếp Nhiên lại đột nhiên thay đổi thái độ, vừa rồi lúc nhắc đến Hoắc gì Hoành gì đó, rõ ràng tâm trạng rất không ổn định, tại sao nói đổi là đổi ngay được?
Người này là ai?
Lúc Diệp Trân cau mày suy nghĩ, lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói.
“Nếu dì Diệp không còn chuyện gì nữa thì về nghỉ ngơi sớm đi, dù sao cũng muộn lắm rồi.”
Lần thứ hai cô hạ lệnh đuổi khách, mặc dù giọng nói đã ôn hòa nhưng Diệp Trân nghe ra được cô vẫn không buông chuyện đưa Nhiếp Dập đến trường quân đội.
Diệp Trân nghiến răng căm hận nói: “Mày không đồng ý à?”
“Trách chỉ trách tuổi của dì không vào được quân đội, cho nên chỉ có thể để con dì trả nợ thay thôi. Dì Diệp, Nhiếp Dập chịu tất cả những thứ này đều là do dì hại.”
Câu nói cuối cùng của Nhiếp Nhiên khiến mặt Diệp Trân đột nhiên biến sắc, cơn tức giận từ tận đáy lòng cuộn lên mang cảm giác đau đớn nặng nề. Bà ta cảm thấy cổ họng mình lại có mùi máu tanh như gỉ sắt rồi.
Bà ta phẫn nộ trừng mắt, theo bản năng muốn giơ tay lên, lại bị ánh mắt Nhiếp Nhiên làm khựng lại.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, trừ phi dì muốn nếm thử mùi vị gãy tay.”
Diệp Trân thấy nụ cười lạnh như băng của cô, giận đến bật cười, “Giỏi, giỏi, giỏi lắm!”
Bắp thịt trên mặt bà ta run rẩy, cơn tức giận khiến mặt bà ta căng đỏ lên, Nhiếp Nhiên thấy rõ trong miệng bà ta lại có máu.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Tối nay đã là lần thứ hai bà ta tức hộc máu rồi mà còn chưa ngất, phải công nhận Diệp Trân rất biết giữ gìn sức khỏe.
“Không tiễn.” Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng nói hai chữ làm cơ thể Diệp Trân chấn động.
Bà ta nhìn chằm chằm vào gáy Nhiếp Nhiên, mỗi lần hít thở đều có thể cảm nhận được không khí nóng bỏng.
Không, bà ta không thể ngã xuống ở đây, không thể!
Diệp Trân kéo cơ thể nặng nề, nghiến răng lê từng bước ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, ngất ở hành lang tầng hai.
Người giúp việc ở tầng một luôn chú ý tình hình trên tầng hai, đặc biệt là chị Lưu. Lúc nghe thấy tiếng bát đũa vỡ truyền từ phòng cô chủ ra, trái tim chị ta nhảy lên tận cổ họng, chị ta ôm chặt cậu chủ, lúc nào cũng chú ý tình hình trên tầng hai.
Bây giờ cô chủ hoàn toàn thay đổi rồi.