Ởtrên boong tàu bình ổn lại tâm trạng xong, Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành trở lại trong khoang thuyền.
Cô gái kia nằm dưới đất, toàn thân ướt đẫm, quần áo bị xé nát ướt sũng, dính vào da thịt, để lộ dáng người yêu kiều dưới ánh đèn mờ.
Theo lý mà nói, thấy cảnh này, đám đàn ông sẽ bị hớp hồn, nhìn không chớp mắt.
Nhưng bây giờ để cô ta nằm dưới đất xong, đám cướp biển kia đều không dám nhìn kĩ.
Bởi vì bọn chúng đều biết cô gái này là do cô Diệp giành được cho Nhị thiếu, ngộ nhỡ nhìn thêm mấy cái, chọc cho Nhị thiếu không vui, rất có thể sẽ mất mạng.
Cho nên vừa đặt người xuống, bọn chúng đã quay người đi ra ngoài.
Còn Hoắc Hoành thì chỉ bận tâm lo Nhiếp Nhiên sẽ không vui, đâu có thèm liếc mắt nhìn cô gái kia lấy một cái.
Vì vậy, cô gái ngất đi kia đáng thương bị ném ở chỗ đó, không có ai quan tâm.
Thuyền chạy trên biển hơn một tiếng.
Nhiếp Nhiên vẫn ngồi đối diện, chăm chú nhìn gương mặt của cô gái.
Ban đầu thứ khiến cô ấn tượng sâu sắc là mái tóc cắt đầu đinh của cô ta. Rõ ràng là một cô gái nhưng lại húi cua, mặc đồ con trai, thoạt nhìn còn tưởng là một cậu con trai.
Bây giờ đã qua mấy tháng, tóc cô ta cũng dài ra không ít, nhìn vẫn giống con trai, nhưng đã bớt đi vẻ mạnh mẽ lạnh lùng, thêm dáng người chuẩn với những đường cong mềm mại lại càng phong tình.
Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào?
Nhìn không giống thiên kim nổi loạn.
Hơn nữa lúc chống cự Cao lão đại, cô nhìn ra rõ ràng cô gái này có chút bản lĩnh.
Vậy tại sao cô ta lại từ thành phố A đến hang ổ cướp biển đó?
Lại xảy ra chuyện gì mà bị cướp đi?
Nhiếp Nhiên nhíu mày.
“Được rồi, em đừng nhìn cô ta mãi nữa. Cô ta có cái gì mà nhìn, không bằng nhìn anh đây này, anh bị em bơ hơn một tiếng rồi đấy.” Hoắc Hoành hơi tủi thân nói.
“Đừng làm ồn, để em nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào.” Nhiếp Nhiên không hề lưu tình đẩy Hoắc Hoành đang đòi ôm ra, lại tiếp tục ngồi nhìn chăm chăm.
Hoắc Hoành bị từ chối nên nhụt chí ngồi ở bên cạnh, anh không dám cưỡng ôm cô.
Bởi vì theo sự chăm chú của cô bây giờ, anh cảm thấy mình mà dám làm như vậy, chắc chắn sẽ bị cào nát mặt.
Vì vậy, Nhị thiếu nhà họ Hoắc sợ vợ chỉ có thể chuyển đối tượng, ánh mắt mang theo oán hận bực bội trừng cô gái đã ngất dưới đất kia.
Nếu không phải tại cô ta, anh cũng sẽ không bị vợ bơ.
Qua mấy tiếng sau, thuyền đã cập bến.
Nhưng cô gái kia vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chương 1488.2RỐT CUỘC NGƯỜI NÀY CÓ LAI LỊCH THẾ NÀO?
Sắc trời cuối đông đầu xuân tối rất nhanh, bến tàu không có đèn đuốc tối đen như mực, xung quanh chỉ có lác đác mấy người đi đường.
Một tên cướp biển lái xe ở phía xa đến, Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành xuống thuyền trước, chui vào bên trong xe.
Mấy tên cướp biển khác thì đỡ cô gái kia lên xe, sau đó lái xe rời bến tàu, hướng về phía sân bay.
“Tạm thời không đến sân bay, tìm một khách sạn nhỏ đã.” Hoắc Hoành nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ cùng với hướng xe chạy, lập tức nói với tên thuộc hạ đang lái xe.
Tên cướp biển ngồi trên ghế lái nghe thấy thế, tưởng là Nhị thiếu không thể chờ được nữa, muốn tìm một chỗ giải quyết cô gái kia, vì vậy vội vàng gật đầu đáp: “A, vâng.”
Hắn đổi hướng, tìm một cái khách sạn nhỏ.
Nhưng chỉ có Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành làm như vậy là bởi vì không thể đưa một cô gái quần áo không đủ che thân, còn hôn mê thế này lên máy bay được.
Bây giờ cứ tìm một chỗ gần đó, đợi cô ta tỉnh đã rồi tính sau.
Đèn đường vùn vụt lướt qua cửa sổ xe, cuối cùng xe dừng ở trước một khách sạn nhỏ.
Biển hiệu của khách sạn kia lập lòe ánh đèn huỳnh quang hồng tím, mang chút mập mờ.
Hoắc Hoành bảo một tên cướp biển cởi áo khoác ra mặc vào cho cô gái kia, đề phòng lúc đi vào bị người ta phát hiện dáng vẻ nhếch nhác của cô ta mà báo cảnh sát.
Sau đó, anh mới bảo tên cướp biển đỡ cô ta vào.
Người phụ nữ trung niên ngồi ở quầy tiếp đón đang cắn hạt dưa xem tivi.
Nhìn thấy có người tới, bà ta vốn không chú ý, bởi vì phần lớn nam nữ tới nơi này đều thuê phòng vài ba tiếng để vui vẻ một chút.
Nhưng khi Nhiếp Nhiên đăng ký thông tin xong, đám người chuẩn bị lên tầng thì người phụ nữ trung niên kia phát hiện một cô gái hôn mê dựa vào vai tên cướp biển, dáng vẻ đó hình như là không có ý thức.
Bà ta không nhịn được hỏi: “Cô gái kia làm sao thế?”
Tên cướp biển chém gió, “À, cô ấy hả, vừa rồi uống say nên chúng tôi mới phải thuê phòng cho cô ấy nghỉ tạm.”
“Uống say? Sao tôi lại thấy không giống thế?” Người phụ nữ trung niên định tiến lên xem kĩ.
Tên cướp biển kia hốt hoảng, sợ bị phát hiện, vội vàng lui về phía sau một bước.
May mà Nhiếp Nhiên kịp thời tiến lên chặn người phụ nữ trung niên kia lại, cười nói: “Cô, thanh niên chúng cháu chơi chút thôi mà. Cô xem cô mở cái khách sạn này không phải là để cho thanh niên chúng cháu vui đùa sao, cần gì phải làm thật như vậy?”
Người phụ nữ trung niên nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, biết ngay quả nhiên cô gái kia có vấn đề, bà ta cất giọng the thé: “Ôi! Sao lại nói như vậy được, ngộ nhỡ mấy đứa gây ra án mạng ở chỗ này, khách sạn của tôi phải làm thế nào?”
“Sẽ không xảy ra án mạng đâu, chúng cháu sẽ rất cẩn thận, cô yên tâm đi.” Nhiếp Nhiên móc một tờ tiền ra khỏi túi, nhét vào tay bà ta.
Dưới ánh đèn mờ, người phụ nữ cúi đầu nhìn tờ tiền trong tay mình, lập tức vui như nở hoa, nhưng sau đó bà ta lại khôi phục dáng vẻ như vừa rồi, giống như rất miễn cưỡng nói: “Chuyện này... được rồi được rồi, vậy mấy đứa cũng đừng có làm quá, nếu như thật sự có vấn đề thì tôi sẽ không bao che nổi đâu.”
Nhiếp Nhiên coi như không thấy bộ dạng cố ý làm bộ làm tịch kia, trả lời, “Chắc chắn rồi, chúng cháu nhất định sẽ không để cô khó xử.”
Được thả đi, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên dẫn mấy tên cướp biển lên tầng hai, sau khi ném người lên giường, mấy tên cướp biển lại nói với Hoắc Hoành mấy câu rồi mới rời đi.
Người phụ nữ trung niên dưới tầng thấy mấy gã đàn ông có mấy phút đã kết thúc, lập tức cười châm biếm, “Chậc chậc, nhìn thì cao to, hóa ra chỉ được cái mã, không ăn thua.”
Nói xong bà ta lại quay về chỗ của mình, tiếp tục xem phim cẩu huyết lúc tám giờ.
Chương 1488.3RỐT CUỘC NGƯỜI NÀY CÓ LAI LỊCH THẾ NÀO?
Ởtrên tầng, sau khi đám người kia đi, vẻ mặt bình tĩnh của Nhiếp Nhiên bắt đầu trở nên u ám.
Hoắc Hoành cười ôm cô từ phía sau, “Sao thế, vẫn giận bản thân à?”
“Anh xem đi, chỉ vì người này mà xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vốn dĩ chúng ta đã có thể đi rồi!”
Vừa rồi lúc sắp đến bến tàu, Nhiếp Nhiên định muốn tìm một chỗ ném cô ta lại. Nhưng Hoắc Hoành cứ đòi đưa cô ta đi cùng, nói là diễn kịch phải diễn cho hết vở, nếu như ném người này lại ngay trước mặt đám cướp biển kia, nhất định sẽ gây ra nghi ngờ.
Hoắc Hoành đặt cằm lên hõm vai cô, “Nhưng sau đó cũng do cô Diệp anh minh thần vũ, giải quyết toàn bộ, còn cướp cho Phó lão đại được một chiếc thuyền lớn.”
“Rốt cuộc khi nào mới đi?” Nhiếp Nhiên không có tâm trạng ở đây ôm ấp với anh, thúc giục.
Hoắc Hoành bị cô đẩy một cái, thuận thế đứng thẳng lên, nói: “Bây giờ chắc đám cướp biển kia đã đi rồi, chúng ta cũng không cần phải tiếp tục ở lại nữa. Còn người kia, anh thấy có lẽ cô ta còn mê man một khoảng thời gian nữa mới có thể tỉnh lại, chờ tỉnh lại rồi chắc cô ta có thể tự rời đi.”
“Vậy đi thôi.”
Nhưng lúc hai người bọn họ chuẩn bị mở cửa rời đi thì người trên giường lại tỉnh lại.
Hơn nữa khi cô ta mở mắt ra thì rất nhanh nhẹn ngồi bật dậy khỏi giường.
Lúc đầu óc đang hỗn độn nhìn thấy hai bóng người mờ mờ đứng ở cửa, cô ta lạnh giọng chất vấn: “Các người là ai!”
Sau đó đến khi cô ta thấy rõ hoàn cảnh trong phòng, lại cau mày vào, yếu ớt hỏi: “Tôi đang ở đâu thế này?”
Nhiếp Nhiên buông chốt cửa ra, lạnh lùng đáp: “Ở một khách sạn nhỏ trong thành phố G.”
“Thành phố G? Sh*t! Tại sao cô phải đưa tôi về thành phố G!”
Nhìn tinh thần cô ta không tốt lắm, chân còn không đứng vững, vừa xuống giường đã ngã trở lại.
“Sh*t? Tôi cứu cô mà cô lại nói với tôi như vậy?!” Nhiếp Nhiên vốn đã khó chịu trong lòng bây giờ nghe thấy cô ta trách cứ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lạnh như một khối băng.
Hoắc Hoành đứng ở bên cạnh biết cô gái kia đạp phải mìn rồi.
Quả nhiên, Nhiếp Nhiên lập tức đi tới, túm lấy cổ áo cô ta kéo xuống giường, “Nào, bây giờ tôi sẽ đưa cô về lại hang ổ cướp biển!”
Lúc này cô gái kia không có một chút sức lực nào để chống đỡ nên bị Nhiếp Nhiên kéo xuống.
Nhiếp Nhiên kéo cô ta một cách thô bạo, khiến cô ta va vào chân bàn, sự đau đớn trên vai cuối cùng cũng khiến cô ta tỉnh táo lại.
Có thể ở thành phố G chứng tỏ mình đã thoát khỏi hang ổ cướp biển rồi.
Hơn nữa vừa rồi người này cũng nói sẽ cứu mình.
Cô gái này cũng biết mình nói sai, nể tình bọn họ đã cứu mình, cô ta cố gắng giãy giụa bò dậy từ dưới đất, nói với Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành: “Đi đi! Mấy người mau đi đi!”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, đưa mắt nhìn Hoắc Hoành.
Tại sao cô ta lại giục bọn họ đi?
“Các người không cần quan tâm đến tôi, đi mau, đi mau đi!” Cô gái kia chống một tay lên bàn, khẽ gầm lên với hai người bọn họ.
Cơ thể cô ta rất yếu, giọng nói đương nhiên cũng không lớn, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ lo lắng và bất an.
Chương 1488.4RỐT CUỘC NGƯỜI NÀY CÓ LAI LỊCH THẾ NÀO?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, lập tức kéo Hoắc Hoành mở cửa chuẩn bị đi xuống tầng.
Đáng tiếc, mới mở cửa phòng ra đã nghe thấy dưới tầng ầm một tiếng, tiếng đập cửa ầm ĩ vang lên.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành lập tức dừng bước.
Sau đó nghe thấy dưới tầng có tiếng phụ nữ trung niên quát tháo, “Các người làm gì thế hả, nửa đêm còn đập cửa, còn vương pháp không hả!”
Một gã đàn ông hung dữ nói: “Vương pháp? Ông đây chính là vương pháp! Nói, có một người phụ nữ từng đến đây không!”
“Phụ nữ! Nam nữ đến chỗ tôi nhiều như vậy, làm sao tôi biết cậu nói người phụ nữ nào.”
“Giả ngu đúng không!” Gã đàn ông tức giận lập tức tát cho bà ta một bạt tai, “Ông đây có thể chắc chắn trăm phần trăm người ở chỗ này, nếu như không tìm được, ông đây sẽ lột da bà!”
Nói xong hắn ra lệnh cho thuộc hạ sau lưng: “Lục soát cho tao!”
Đám người sau lưng tản ra khắp nơi, bắt đầu lục soát.
Người phụ nữ trung niên kia bị tát ngã sõng soài dưới đất, che mặt sợ hãi.
“Đến rồi, bọn chúng đến rồi! Các người mau đi đi!” Cô gái kia nghe thấy tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mấy chiếc xe quen thuộc, cô ta lại muốn đuổi bọn họ đi.
Nhiếp Nhiên cũng không muốn cuốn vào loại chuyện này, lập tức ôm Hoắc Hoành đi tới cuối hành lang, sau đó đẩy anh lên tường, quay mặt qua, kiễng chân lên hôn anh.
Hoắc Hoành thở dài trong lòng, tại sao mỗi lần cô gái nhỏ này chủ động đều không đúng lúc thế này!
Dưới tình hình này, cho dù cô có hôn, anh cũng không có tâm trạng gì!
Nhưng anh lại không thể không phối hợp, chỉ có thể ôm cô xoay một cái, kéo cô vào trong lòng mình, hôn mạnh cô để trừng phạt.
Chỉ mấy giây, người dưới tầng đã chạy tới, bọn chúng đá bay hết cửa ra.
Nam nữ bên trong bị dọa liên tục hét chói tai, ai cũng quần áo xộc xệch chạy từ trong phòng ra.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành cũng giả là đôi tình nhân nhỏ bị kinh hãi theo đám người chạy xuống.
Ai ngờ mới đến dưới tầng, người phụ nữ trung niên đang co người trong góc thấy hai người bọn họ, lại nổi điên nói: “Bọn họ! Là bọn họ! Chính là bọn họ! Đừng để cho bọn họ chạy!”
Bà ta ra sức kêu gào, lập tức kinh động đến đám người kia.
Nhiếp Nhiên không ngờ người phụ nữ này dám bán đứng bọn họ, cô và Hoắc Hoành chạy ra ngoài cửa.
Nhưng người canh ở cửa đã kịp thời đóng cửa lại, định bắt ba ba trong rọ.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành lập tức bị quấn vào những người ở bên trong đại sảnh.
Lúc này hình như người trên tầng đã phát hiện ra cô gái kia, trên đó cũng nhanh chóng vang lên tiếng đánh nhau.
Dưới tình trạng yếu ớt như vậy mà vẫn có sức đánh nhau với người ta, cô gái này đúng là rất lợi hại.
Nhiếp Nhiên âm thầm suy nghĩ.
Đúng lúc này, cô gái trên tầng lảo đảo chạy xuống, xem ra là không địch lại được đám người kia nên trốn xuống rồi.
Nhưng lúc cô ta thấy Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên vì mình mà bị vây ở đại sảnh, cô ta nghiến răng lao vào vòng vây, ngăn đám người kia lại, sau đó nói với bọn họ: “Mau đi đi! Mau lên!”
Chương 1488.5RỐT CUỘC NGƯỜI NÀY CÓ LAI LỊCH THẾ NÀO?
Nhiếp Nhiên thấy cô ta chặn ở trước mặt thì không nói nhiều, xoay người kéo Hoắc Hoành xông ra ngoài cửa.
Mấy tên bên trong đang bị giam chân không phân thân ra được hô lên, “Còn có hai người chạy ra ngoài cửa nữa, mau đuổi theo!”
Người vừa chạy từ trên tầng xuống nghe thấy, vội vàng chạy ra ngoài cửa. Đáng tiếc bị cô gái kia đạp cửa một cái, ngăn lại.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành thành công chạy trốn từ bên trong ra, lên thẳng một chiếc xe của bọn chúng. Nhiếp Nhiên ngồi trên ghế lái hỏi Hoắc Hoành bên cạnh, “Anh cảm thấy chiêu vờ tha để bắt thật này của cô ta thế nào?”
“Rất chân thực.”
Đúng vậy, rất chân thực!
Cô gái đó dường như là không muốn liên lụy đến hai người vô tội bọn họ, cho nên dùng sức của một mình mình để chống lại đám đàn ông kia.
Dưới tình hình đó, cô ta yếu đến nỗi ngay cả đi bộ cũng lảo đảo mà lại dám làm như vậy.
Nếu như tất cả những điều này là thật, Nhiếp Nhiên thật sự không thể không bội phục cô ta.
“Thế nào, có muốn cứu cô ta không? Bây giờ vẫn còn kịp.” Hoắc Hoành nhìn thấu sự do dự của Nhiếp Nhiên, cười hỏi.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, ném lại một câu, “Không cứu.”
Sau đó, cô khởi động xe, nhanh chóng đi vào làn đường.
Khách sạn bọn họ ở nằm cuối con phố, muốn đi ra ngoài nhất định phải vòng qua cái khách sạn nhỏ đó mới được.
Nhiếp Nhiên vòng một vòng sau đó trở lại cửa khách sạn, thấy cô gái kia bị người đạp mạnh từ bên trong cửa kính khách sạn ra, ngã ở cửa.
“Một cơ hội cuối cùng.” Hoắc Hoành ngồi ở trên ghế phụ nhắc nhở một câu: “Vừa rồi cô ta đã giúp em ngăn cản đám người kia lại.”
Theo từng câu nhắc nhở của Hoắc Hoành, vẻ mặt Nhiếp Nhiên càng trở nên khó coi hơn, không nhịn được quát một tiếng, “Im miệng!”
Nhưng mắng thì mắng, cuối cùng cô vẫn nghiến răng xoay vô lăng, quay đầu xe lại.
Sau đó cô phanh gấp một cái, xe dừng ở bên cạnh cô gái kia.
“Lên xe!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói với cô ta.
Cô gái kia vốn nhân lúc bọn chúng đá ra ngoài, đang định chạy đi, nhưng quay đầu lại thấy xe của Nhiếp Nhiên chặn ở trước mặt mình, lập tức cau mày, quát: “Sao hai người còn chưa đi! Đi mau!”
“Tôi bảo cô lên xe!” Nhiếp Nhiên bỗng nhiên nâng cao giọng, lạnh lùng ra lệnh.
Cô gái kia ngẩn ra một chút, thấy đám người kia đã lao ra nên không lề mề nữa, lập tức mở cửa chui vào bên trong xe.
Nhiếp Nhiên đạp chân ga, xe giống như mũi tên rời cung phóng ra ngoài.
Đám thuộc hạ đuổi theo ra ngoài thấy xe đã hòa vào dòng xe cộ, vội vàng phân phó người sau lưng: “Mau, mau lên xe, đuổi theo cho tao!”
Hai chiếc xe cứ truy đuổi trong dòng xe như vậy.
Khả năng lái xe của Nhiếp Nhiên dĩ nhiên tốt hơn đám người kia nhiều. Trên đường phố sầm uất lúc tám chín giờ, cô lạng lách đánh võng, len qua dòng xe, nhanh chóng cắt đuôi chiếc xe kia.
“Mẹ kiếp!” Tên cầm đầu thấy bị mất dấu, tức điên đập cửa xe, quát, “Rốt cuộc mày có biết lái xe không hả, xe ở trước mặt mà mày cũng có thể mất dấu được!”
“Em xin lỗi, đại ca…”
“Xin lỗi cái quỷ, còn không mau tra cho tao!”
Chương 1488.6RỐT CUỘC NGƯỜI NÀY CÓ LAI LỊCH THẾ NÀO?
Khi đám người kia vẫn còn bị ngăn ở trong dòng xe, mấy người Nhiếp Nhiên đã sớm rẽ lối, đi vào con đường nhỏ vắng vẻ rồi.
Cô gái kia vẫn luôn nhìn chằm chằm phía sau, đến khi chắc chắn đã hoàn toàn cắt đuôi bọn chúng, cô ta mới thả lỏng, ngồi dựa vào ghế, hỏi: “Rốt cuộc các người là ai?”
“Vấn đề này nên là tôi hỏi cô mới đúng! Tại sao đám người kia phải đuổi theo cô!” Nhiếp Nhiên hỏi thẳng.
Cô gái đó ngập ngừng mấy giây mới lên tiếng: “Tôi làm mất đồ của bọn chúng.”
Nhiếp Nhiên có thể cảm nhận được sự do dự của cô ta, “Đồ? Là hàng đúng không?”
Cô gái ngồi phía sau lập tức cảnh giác, nhìn cô bằng ánh mắt phòng bị.
Lúc này Nhiếp Nhiên không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình của cô ta.
Ầm!
Đột nhiên, một chiếc xe lao ra từ chỗ rẽ đâm thẳng về phía xe của bọn họ.
May mà Nhiếp Nhiên phản ứng kịp thời, đạp chân ga, khiến chiếc xe kia chỉ đâm vào đuôi xe chứ không phải là thân xe.
Xe xoay một vòng nhỏ tại chỗ, Nhiếp Nhiên lại đạp chân ga, trong nháy mắt chiếc xe lại tăng tốc lao nhanh về phía trước.
Chiếc xe sau lưng cũng lập tức bám theo.
Nhiếp Nhiên nhìn cái tên bám dai như đỉa trong kính chiếu hậu, vẻ mặt vốn buông lỏng lập tức nghiêm lại, “Trong xe này chắc có máy định vị, mau tìm ra!”
Cô đã cố ý chọn con đường nhỏ để đi, hơn nữa đã cắt đuôi bọn chúng năm phút rồi, những kẻ đó không thể nào có thể đuổi kịp được.
Trừ khi bọn chúng có máy định vị lúc nào cũng có thể theo dõi. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cô gái ngồi sau xe được Nhiếp Nhiên nhắc như vậy thì đáy mắt thoáng lạnh lùng, “Không phải trên xe, là trên người tôi, định vị dưới da.”
Nhiếp Nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người trong kính chiếu hậu, nổi giận mắng: “Mẹ kiếp! Sao cô không nói sớm!”
Định vị dưới da?
Rốt cuộc cô gái này có lai lịch gì mà lại có định vị dưới da?!
Hoắc Hoành ngồi ở trên ghế phụ nghe thấy bốn chữ “định vị dưới da”, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Có cách nào có thể giấu đi không.”
Cô gái kia lắc đầu, “Không có cách nào cả, chỉ cần tôi xuất hiện ở thành phố G, bọn chúng sẽ nhận được thông báo, bất cứ xó xỉnh nào bọn chúng cũng có thể tra được tôi.”
Lần này Nhiếp Nhiên đã hiểu tại sao vừa rồi cô ta nghe thấy mình ở khách sạn trong thành phố G, lại giống như bị đâm vào dây thần kinh nhảy từ trên giường lên như vậy.
Cũng đã biết tại sao nhiều người lại nhanh chóng tìm tới nơi như vậy.
Hóa ra cô ta bị giám sát.
Đoàng! Mộ tiếng súng vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, phát hiện kính chiếu hậu ngoài xe đã bị bắn nát.
Đáng chết!
Cô và Hoắc Hoành đều mới đi từ hang ổ cướp biển ra, lúc nào cũng sẵn sàng lên máy bay, đâu có mang theo súng.
Bây giờ bị súng bắn quét như vậy, trừ tránh né ra đâu còn cách nào khác.
Cô lập tức đạp chân ga hết cỡ, lập tức đổi hướng, bắt đầu chạy lên đường lớn.
Ở chỗ nhiều người, chắc đám người kia sẽ không dám ngang nhiên nổ súng.
“Rẽ sang bên trái!” Hoắc Hoành nhìn chằm chằm cái xe sau lưng, lúc nhìn thấy khẩu súng đen ngòm lộ ra từ cửa sổ bên phải, anh vội vàng ra lệnh cho người bên cạnh.
Chương 1488.7RỐT CUỘC NGƯỜI NÀY CÓ LAI LỊCH THẾ NÀO?
Gần như là cùng lúc đó, Nhiếp Nhiên xoay vô lăng sang trái, viên đạn kia vừa vặn phóng ra, bắn vào mặt đất bên phải.
“Bên phải!”
Lại một tiếng ra lệnh, Nhiếp Nhiên lập tức chuyển hướng, thành công tránh được một viên đạn nữa.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành phối hợp chặt chẽ với nhau, xe của bọn họ cũng không phải chịu tổn hại quá lớn.
“Phía trước là một cây cầu lớn, cô đi lên cầu đi.” Cô gái ngồi phía sau nhận ra cảnh vật và địa chỉ xung quanh, nói với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên đạp chân ga, xe bắt đầu đi lên cầu.
Càng gần cầu, dòng xe cộ bắt đầu nhiều lên.
Trong bóng tối, cả cây cầu được bao bọc trong ánh đèn huỳnh quang, rất đẹp.
Sau khi đi lên cầu, người phía sau quả thật đã dè dặt hơn, không nổ súng với bọn họ nữa, nhưng tốc độ xe lại tăng lên không ít.
Chỉ cần bọn chúng không nổ súng, cô sẽ có cách cắt đuôi bọn chúng.
Nhưng đúng lúc này, cô gái ngồi phía sau dùng sức đẩy cửa xe ra.
Nhiếp Nhiên không ngờ tới biến cố này, còn chưa mở miệng ngăn lại thì đã nghe thấy cô ta nói: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô ta nhào cả người ra ngoài xe.
“Này!”
Tim Nhiếp Nhiên căng lên, quay đầu nhìn ra ngoài xe.
Tốc độ xe rất nhanh, ngộ nhỡ phía sau đuổi theo nghiền chết cô ta thì làm thế nào!
Cô gái này điên rồi à?!
Nhưng may mà chắc là cô gái kia đã có tính toán, lúc cô ta lao ra, chiếc xe phía sau vẫn cách rất xa.
Cô ta nhảy mạnh như vậy, lăn mấy vòng va phải cái cột sắt lớn trên cầu.
Sau đó cô ta cũng không quan tâm đến đau đớn, trèo lên lan can, nhảy từ trên cầu xuống sông. Hành động đó khiến các tài xế phía sau sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Cô gái này hết nhảy xuống biển lại nhảy xuống sông, không biết lần này ai có thể vớt cô ta lên.” Nhiếp Nhiên không bị theo dõi nên đương nhiên không cần vội chạy trốn nữa. Cô nhìn bóng đen nhảy từ trên cầu xuống, không nhịn được thở dài.
“Dù sao cũng sẽ không phải là chúng ta.” Hoắc Hoành nhìn theo tầm mắt cô, sau đó thu hồi ánh mắt, “Được rồi, chúng ta đến sân bay thôi, nếu không thật sự sẽ không kịp chuyến bay mất.”
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, đạp chân ga phóng như bay.
Đến sân bay, trong đài phát thanh đã bắt đầu giục hành khách lên máy bay.
Nhiếp Nhiên đến phòng vệ sinh thay mặt nạ ra, sau đó cùng Hoắc Hoành nhanh chóng làm thủ tục kiểm tra, thuận lợi lên máy bay.
Lên đến máy bay, Nhiếp Nhiên mới có cảm giác cuối cùng cũng kết thúc.
“Mệt thì ngủ một lúc đi, hai ngày nay em đều không được nghỉ ngơi tử tế.” Hoắc Hoành lấy một cái chăn cho cô, muốn để cô nghỉ ngơi.
Giải quyết cô gái kia xong, tâm trạng Nhiếp Nhiên cuối cùng cũng thả lỏng, cô dựa vào ghế nhắm mắt lại nghỉ một chút.
Mấy tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh. Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên xuống máy bay.
Chương 1488.8RỐT CUỘC NGƯỜI NÀY CÓ LAI LỊCH THẾ NÀO?
Ngoài sân bay, tài xế của Hoắc Thị đã dẫn người tới chờ từ lâu.
Vừa nhìn thấy Hoắc Hoành đi ra, bọn họ lập tức nghênh đón, mở cửa xe cho anh.
“Nhị thiếu, lão gia đang đợi anh ở nhà. Anh xem anh về nhà trước hay là có việc gì khác?” Trước khi xuất phát, tài xế cung kính hỏi.
“Về đi.”
“Vâng.”
Tài xế vội vàng khởi động xe, đi về phía nhà họ Hoắc.
Lúc về đến nhà họ Hoắc đã là ba bốn giờ sáng, vừa vào nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Hoắc Khải Lãng đã gọi Hoắc Hoành vào trong phòng sách.
Nhiếp Nhiên vốn định nhân lúc này về phòng tắm rửa thì lại bị chú Trần gọi lại, “Cô Diệp, xin dừng bước.”
“Có chuyện gì thế?”
“Lão gia nói, chờ Nhị thiếu nói chuyện xong, cũng mời cô Diệp vào đó.” Vẻ mặt chú Trần dửng dưng.
“Tôi cũng vào?”
Nhiếp Nhiên chỉ mình, lại nhìn cửa phòng sách.
Cô rất nghi ngờ hành động này của Hoắc Khải Lãng.
Đang yên đang lành Hoắc Khải Lãng gọi mình vào làm gì?
Nửa tiếng sau, sự nghi ngờ này đã được tháo gỡ.
Cô vừa đi vào, còn chưa nói gì, Hoắc Khải Lãng đã lấy một cái thẻ ngân hàng ra khỏi ngăn kéo, đưa cho Nhiếp Nhiên.
“Chủ tịch Hoắc làm vậy là có ý gì?” Nhiếp Nhiên cau mày hỏi.
“Cảm ơn cô Diệp vào lúc A Hoành khó khăn vẫn ở bên cạnh nó. Tôi vốn định đưa cô vào hôm Tết, chỉ tiếc ngày đó cô và A Hoành đi quá vội vàng, tôi chưa kịp đưa.”
Nhiếp Nhiên vừa nghe đến tiền, ánh mắt lập tức sáng lên, “Bao nhiêu tiền thế?”
Giống như lúc này cái gì cũng không quan trọng bằng tiền.
“Ba trăm nghìn tệ.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy con số kia, vẻ mặt cười vui vẻ vừa rồi lập tức xụ xuống, cô lên tiếng chê bai: “Quá ít, có mỗi ba trăm nghìn tệ, Chủ tịch Hoắc hơi keo kiệt đấy.”
“Vậy cô Diệp muốn bao nhiêu?”
Nhiếp Nhiên được voi đòi tiên: “Dù sao cũng phải gấp đôi.”
Tăng gấp đôi?
Chú Trần đi vào cùng không nhịn được khiển trách, “Diệp Nhiễm, cô đừng có quá đáng! Theo lý mà nói đây là chuyện vệ sĩ nên làm, lão gia nể tình cô là con gái nên mới cho cô ưu đãi đặc biệt.”
Nhiếp Nhiên nghịch cái thẻ trong tay, châm biếm, “Chủ tịch Hoắc còn chưa lên tiếng mà chú Trần vội cái gì? Không phải là tiêu tiền của chú, sao chú phải đau như vậy! Hay là tình cảm của chú và Chủ tịch Hoắc đã tốt đến mức có thể cùng hưởng Hoắc thị rồi?”
Lời này rõ ràng mang ý khiêu khích.
Chú Trần tức giận nói: “Cô nói linh tinh cái gì thế! Hoắc thị thuộc về nhà họ Hoắc, sao có thể cùng hưởng! Cô đừng có nói linh tinh!”
Nhiếp Nhiên nhún vai, không tranh cãi với ông ta nữa.
“Được rồi, cô Diệp còn trẻ, đùa giỡn chút thôi, lão Trần, chú coi là thật làm gì?” So với chú Trần đang kích động, Hoắc Khải Lãng lại rất dửng dưng.
Sau đó, ông ta lại tiếp tục nói với Nhiếp Nhiên: “Đây là tiền người làm ba như tôi cho, còn tiền lương của cô, cô có thể tự đi báo cáo với công ty vệ sĩ của Hoắc thị, sau đó lấy tiền.”
“Tiền lương không phải là Nhị thiếu trả à?” Nhiếp Nhiên vẫn nghĩ tiền lương của cô là do Hoắc Hoành trả, không ngờ Hoắc thị còn có cả công ty vệ sĩ.
“Nếu như A Hoành muốn thì có thể cho cô thêm phần thứ ba, nhưng tiền lương của cô do công ty vệ sĩ của Hoắc thị trả cho cô.” Hoắc Khải Lãng hiếm khi kiên nhẫn giải thích.
Hình như là ông ta rất hài lòng với sự trung thành của Nhiếp Nhiên.
“Nhị thiếu, tôi vất vả như vậy, anh phải cho tôi một phần đấy.” Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn người bên cạnh.
Hoắc Hoành khẽ mỉm cười, “Được, lần này đến hải đảo có công của cô, tôi sẽ cho cô thêm một phần.”
“À đúng rồi, cô đi báo cáo xong phải bắt đầu đi huấn luyện rồi.” Hoắc Khải Lãng nói với cô.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, “Đi huấn luyện?”
Chú Trần giải thích, “Đúng vậy, hằng tuần vệ sĩ của Hoắc thị đều phải đổi ca, vệ sĩ không có nhiệm vụ thì phải trở lại công ty huấn luyện. Cô là vệ sĩ bên cạnh Nhị thiếu nên cho phép cô hai tuần đi huấn luyện một lần.”
“Đi huấn luyện mấy ngày?”
“Một tuần, như những vệ sĩ khác.” Chú Trần nói.
Đến lúc đó ông ta nhất định phải dặn các giáo viên kia quản lý Diệp Nhiễm này thật nghiêm.
Phải khiến cô nếm đủ đau khổ trong một tuần đó mới được!
Chú Trần đang âm thầm tính toán trong lòng, lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Đừng, nếu hai tuần đi một lần, đương nhiên phải đi huấn luyện hai tuần rồi.”
“Hai tuần?”
“Cô muốn đi huấn luyện hai tuần?”
Lần này không chỉ chú Trần, ngay cả Hoắc Khải Lãng cũng hơi kinh ngạc.
“Không thể được à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Hoắc Khải Lãng hoàn hồn lại, nhếch mép lên, “Chỉ cần cô muốn, dĩ nhiên có thể. Nhưng huấn luyện hai tuần sẽ khổ cực, cô chịu được không?”
“Không thành vấn đề.”
“Được rồi, vậy qua một thời gian nữa cô đi báo cáo đi.”
Nói chuyện với Hoắc Khải Lãng mấy câu rồi Nhiếp Nhiên rời khỏi đó trước.
Chương 1488.9RỐT CUỘC NGƯỜI NÀY CÓ LAI LỊCH THẾ NÀO?
Cô về phòng uống nước, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi mười mấy phút, Hoắc Hoành mới đi vào.
Vừa vào, anh đã đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, nói: “Nếu như em muốn, anh có thể để em đi.”
Mặc dù không thể quá mức đường hoàng, nhưng chỉ cần cô muốn rời đi, anh vẫn có cách giải quyết.
Nhiếp Nhiên mở mắt ra, nghi ngờ nói: “Em không muốn đi, tại sao phải hỏi như vậy?”
“Không phải em rất muốn đi huấn luyện sao?” Hoắc Hoành hỏi.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới biết anh hiểu nhầm rồi.
“Không phải em muốn đi huấn luyện, mà là em thật sự rảnh quá không có việc gì làm. Bây giờ anh mới tiếp nhận công ty, nếu muốn có tiến triển gì thì là không có thể, còn năm sáu tháng nữa kho vũ khí đạn dược mới hoàn thành, tất cả đều cần chờ đợi. Em ở lại bên cạnh anh cũng chỉ là ngồi ngẩn người ở trong phòng làm việc, còn không bằng tranh thủ thời gian đi huấn luyện.”
Cô nói nghiêm túc, phân tích cũng rất có lý.
Nhưng Hoắc Hoành càng nghe, con ngươi lại càng híp lại.
Ban đầu có lẽ anh còn hơi tin tưởng, nhưng bây giờ nghe cô nói xong, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai.
“Vậy tại sao phải lựa chọn đi hai tuần?”
Nhiếp Nhiên giả ngu hỏi: “Huấn luyện lâu một chút không tốt sao? Anh luôn nói thể năng của em không đủ, em phải huấn luyện nhiều mới được.”
Hoắc Hoành cúi người, đặt hai tay lên hai bên sofa, từ từ ép tới gần cô, “Nhưng sao anh lại cảm thấy không phải em đi huấn luyện, mà giống muốn tránh xa anh hơn thế?”
“Có sao? Đâu có.” Đáy mắt Nhiếp Nhiên hơi lóe lên, cô nhìn đi chỗ khác.
Điều này làm cho Hoắc Hoành càng thêm khẳng định, “Có!”
“Này!” Nhiếp Nhiên nhất thời không chú ý, bị anh nhào lên sofa, theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Được rồi, cô thừa nhận cô chọn huấn luyện thể năng hai tuần liền thực chất không phải đi huấn luyện, mà là đi tránh anh!
Ai bảo anh không cho mình đi chỗ khác ngủ, cứ khăng khăng sắp xếp chung một phòng.
Phải biết bây giờ Hoắc Hoành đã khai trai rồi.
Cô đâu dám ở riêng với anh.
Lúc đó ở trong hang ổ cướp biển, bởi vì sợ không an toàn nên anh mới an phận như vậy.
Bây giờ ở nhà họ Hoắc, ai biết nửa đêm anh có lén chạy vào phòng của mình không.
“Không được, em chỉ có thể ở đó huấn luyện một tuần, sau đó ngoan ngoãn về cho anh.” Nhị thiếu chưa ăn no cúi đầu muốn cắn cô.
Nhiếp Nhiên liên tục tránh né, “Lý do là gì?”
“Lý do là, Nhị thiếu muốn ăn thịt!”