Phương Lượng thấy cô như vậy lập tức hiểu ngay, quả nhiên là cô giở trò.
“Em cố ý!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, dáng vẻ thầy làm gì được em khiến Phương Lượng tức đến ngứa răng.
Cô gái này biết từ chối đội dự bị không có kết quả nên muốn đến lớp kém để được nhàn rỗi.
Có điều tức thì tức, Phương Lượng vẫn nhận lấy ba lô của cô, nói: “Đi thôi, tôi đưa em đến phòng ngủ của nữ binh. Ngày mai phải chính thức huấn luyện rồi, tối nay em nghỉ ngơi đi.”
Nhiếp Nhiên cũng cảm thấy không còn sớm nữa, hôm nay cô hơi mệt thật, mới vừa nhấc chân lên muốn đi theo anh ta, không ngờ lại bị một người lôi ngược lại.
Nghiêm Hoài Vũ nắm cánh tay Nhiếp Nhiên, “Không cần anh, cô ấy là người ở lớp chúng tôi, chúng tôi đưa cô ấy đi là được rồi.”
“Ở đội tân binh em ấy còn là lính của tôi đấy!” Phương Lượng cũng không chút khách sáo kéo Nhiếp Nhiên đến bên cạnh mình.
“Nhưng vấn đề là bây giờ cô ấy không còn ở đội tân binh nữa, mà là người ở lớp 6 chúng tôi!”
Hai người mỗi người kéo một tay Nhiếp Nhiên, không ai khoan nhượng.
Đời này đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên bị người ta tranh đoạt như búp bê thế này. Cô ngẩn ra mấy giây, sau đó vẻ mặt tươi cười dần dần biến mất.
Hai tay bị nắm của cô như vô ý đặt lên trên cánh tay Phương Lượng và Nghiêm Hoài Vũ, sau đó ba ngón tay cong lên, nhẹ nhàng bấu vào khuỷu tay bọn họ.
Nhưng đúng lúc cô ra sức, An Viễn Đạo đi tới dùng sức kéo Phương Lượng và Nghiêm Hoài Vũ ra.
“Làm gì thế làm gì thế! Cô ta có tay có chân, không cần các cậu ở đây nhọc lòng! Mau cút về phòng ngủ của mình cho tôi! Trước khi tắt đèn chưa về đến phòng ngủ thì chạy ba mươi vòng thao trường!” An Viễn Đạo thấy mấy tên nhóc này vì xun xoe con nhỏ đó mà ầm ĩ ở trước cửa phòng làm việc của tiểu đoàn trường thì cảm thấy tức giận đến bốc khói.
Sau khi bị khiển trách, Phương Lượng, Uông Tư Minh và mấy người Nghiêm Hoài Vũ mới ảo não rời đi.
Trên hành lang chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và An Viễn Đạo.
Sau khi khôi phục tự do, Nhiếp Nhiên cười ý tứ với anh ta, “Cảm ơn sĩ quan huấn luyện An, em sẽ cố gắng.”
Sau đó cô đi ra ngoài.
An Viễn Đạo nhìn bóng lưng cô rời đi với ánh mắt u ám.
Anh ta không bỏ sót hành động cô chụp hai tay lên khuỷu tay Phương Lượng và Nghiêm Hoài Vũ lúc nãy. Vừa rồi nếu như anh ta chậm một bước, chắc chắn tay hai tên kia sẽ phải chịu đau.
Còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy.
An Viễn Đạo không nhịn được nhớ tới gã đầu trọc bị gãy tay trong đồn cảnh sát vừa rồi, thủ đoạn như vậy không giống tân binh.
Có lẽ... năng lực của cô gái này còn mạnh hơn mình thấy nhiều.
Để cô ta đến lớp 6 thật sự là quyết định đúng đắn sao?
...
Lý Tông Dũng ở trong phòng làm việc nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cửa dần dần biến mất, lúc này mới lấy điện thoại riêng của mình ra gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
Lý Tông Dũng cười nói: “Cô gái cháu giới thiệu vừa đến báo cáo rồi.”
Giọng đàn ông ôn hòa vang lên bên đầu kia điện thoại, hình như có vẻ yếu ớt, “Muộn thế ạ?”
“Đúng thế, xuống tàu hỏa bị cảnh sát bắt đến đồn cảnh sát, đợi cả chiều, cho nên đến muộn.”
Giọng nói đầu kia trở nên dồn dập, “Bị cảnh sát bắt? Chuyện gì thế ạ?”
“Không phải chuyện lớn, hôm nay trên đường đến báo cáo, cô bé cùng mấy tên nhóc lớp 6 bắt một người trên tàu hỏa, cuối cùng bị bắt vào đồn cảnh sát, ầm ĩ cả đơn vị đều biết.”
“Vậy cô ấy được phân đến lớp nào rồi?”
“Lớp 6, có điều là tạm thời thôi, nếu như cô bé đó có thể thông qua kiểm tra thì vẫn có thể vào lớp 1.”
Đầu kia điện thoại dừng lại mấy giây, lúc này mới tiếp tục nói: “Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn chú Lý.”
Lý Tông Dũng cười nói: “Chú tưởng là cháu sẽ trách chú, dù sao người này là cháu đích thân kiểm tra mà đưa đến lớp 6, hình như chú chôn vùi nhân tài rồi.”
“Không đâu ạ.”
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Hai người lại hàn huyên mấy câu, cuối cùng cúp điện thoại.
Trong phòng bệnh VIP ở thành phố A, một bóng người ngồi trên xe lăn nhìn bầu trời đen kịt không có một chút ánh sáng nào ngoài cửa sổ, mãi mà không nói gì.
Nhiếp Nhiên, đây cũng là vở kịch em tự biên tự diễn đúng không?
Lớp 6?
Vì muốn chạy trốn khỏi đơn vị dự bị cho nên im lặng kháng nghị như vậy? Ha ha, vậy tôi sẽ không để em được toại nguyện!
Nhiếp Nhiên, chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhanh thôi...