Hoắc Chử vẫn cười nói: “Anh Hai? Sức khỏe của anh Hai không tốt. Chú Sáu, chú đừng đi làm phiền anh ấy.”
Ý trong lời nói của hắn là nghĩ cho Hoắc Hoành, nhưng ở trong mắt Dương Đại Dũng, chỉ là Hoắc Chử không hy vọng Hoắc Hoành trở về thôi.
“Sức khỏe không tốt cái gì, bàn chuyện hợp tác mà thôi, cùng lắm là một buổi sáng, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Chú Sáu, không nói như vậy được, ngộ nhỡ A Hoành phát tác cơn nghiện, để Đạt Khôn lợi dụng sơ hở, đến lúc đó há chẳng phải là ngay cả Hoắc thị cũng phải đền theo sao?”
Lý Đào sợ Dương Đại Dũng làm hỏng chuyện, vì vậy lên tiếng muốn hòa hoãn bầu không khí, để cho chuyện không căng thẳng nữa.
Nhưng Dương Đại Dũng lại không hiểu, hoàn toàn không lĩnh ngộ được ý của ông ta, lẩm bẩm nói: “Bây giờ không phải là A Hoành đến trang viên bên kia cai nghiện sao? Đã hơn một tháng rồi, chắc cũng ổn rồi chứ.”
Nói xong hình như cảm thấy vẫn chưa đủ, ông ta lại hỏi Hoắc Khải Lãng: “Đại ca, có phải nên để cho A Hoành về rồi không?”
Nhưng Hoắc Khải Lãng lại ngồi im ở đó, không nói gì.
Dương Đại Dũng tưởng là ông ta đang ngẩn người, lại gọi, “Đại ca?”
Hoắc Chử thấy Hoắc Khải Lãng không nói gì, ngồi vắt chân, thong thả cười nói: “Chú Sáu, sợ là anh Hai không về được nữa.”
Hắn vừa nói như vậy, tất cả đám chú bác đều đồng loạt tập trung nhìn hắn.
Không về được nữa?
Sao đang yên đang lành lại không về được nữa?
Dương Đại Dũng lập tức cau mày hỏi: “Cháu nói thế là có ý gì?”
“Vốn dĩ cháu không muốn nói, nhưng chú Sáu cứ khăng khăng yêu cầu để anh Hai về, vậy cháu cũng chỉ có thể nói thẳng thôi.” Hoắc Chử nhìn giống như rất khó xử, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên dần nghiêm túc, “Mấy ngày trước cháu nhận được tin tức, nói là anh Hai phát tác cơn nghiện, trên đường xuống núi chữa trị xảy ra tai nạn, cả người cả xe rơi xuống núi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể.”
Vốn dĩ hắn không muốn nói ra, dù sao vẫn chưa tìm được thi thể, nếu như Hoắc Hoành vẫn còn sống thì tiêu đời.
Nhưng vấn đề là, bây giờ đám chú bác này ai cũng yêu cầu Hoắc Hoành trở lại, hắn không thể không dùng cái tin người chết này để áp chế đám người này, đồng thời hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ của họ.
Mọi người ngồi ở đây sau khi nghe xong rất kinh ngạc.
Trừ Hoắc Khải Lãng ra, vẻ mặt ông ta rất dửng dưng, không chút thay đổi.
Dương Đại Dũng thì không bình tĩnh được như vậy, ông ta nhảy dựng lên, nói như đinh đóng cột: “Chuyện này là không thể!”
Hoắc Chử khẽ cong khóe miệng lên, ngước mắt hỏi: “Chú Sáu, chuyện này có gì mà không thể? Mấy ngày trước lạnh như vậy, mặt đường bị đóng băng, bánh xe trơn trượt, rất dễ bị trượt trên quốc lộ.”
“Cái gì mà rất dễ trơn trượt, rõ ràng chính là…” Dương Đại Dũng nhanh mồm nhanh miệng còn chưa nói hết, đã bị Lý Đào kéo xuống.
Rốt cuộc người này muốn ầm ĩ đến lúc nào!
Thậm chí ngay cả lời nói vô căn cứ đó cũng dám nói.
Chê mình sống lâu quá à?!
Đại ca còn không nói gì, ai mượn ông ta làm anh hùng?
Lý Đào trợn mắt nhìn Dương Đại Dũng.
Hoắc Chử không những không tức giận, lại còn khẽ cười, hỏi: “Rõ ràng là cái gì, chú Sáu?”
Chương 1473.2TIN TỨC VỀ CÁI CHẾT - SỰ KHÁC BIỆT GIỮA CON VÀ NÓ
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách Dương Đại Dũng mới buột miệng nói ra. Bây giờ hoàn hồn lại, đâu còn nói tiếp nữa. Ông ta tức anh ách ngồi đó, nhưng không nói gì.
Đương nhiên không phải ông ta tức giận vì Hoắc Hoành chết, mà là Hoắc Hoành chết rồi, cái tên Hoắc Chử vô dụng này lại không lấy được vụ giao dịch với Đạt Khôn, vậy thì tiền lãi bọn họ vốn muốn gấp mấy lần đó sẽ thành bọt nước.
“Chú Sáu không nói, không phải cho là chuyện này do cháu làm đấy chứ?” Hoắc Chử làm ra vẻ kinh hãi.
Vẻ mặt kia ở trong mắt Dương Đại Dũng chính là đang diễn trò!
Ở đây trừ Hoắc Chử phẫn nộ với Hoắc Hoành, coi Hoắc Hoành là cái đinh trong mắt ra, còn có ai ra tay độc ác với anh như vậy?
Cả người cả xe lăn xuống núi, hơn nữa ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Người sáng suốt nhìn là biết, người tính kế phía sau muốn hủy thi thể xóa dấu vết!
“Sao có thể? Ý chú Sáu là rõ ràng có tuyết rơi mà không quét tử tế, mới khiến thảm kịch xảy ra, những người dân kia thật là đáng giận, cầm tiền lại không làm việc, nhất định phải cho bọn họ biết tay mới được.” Lý Đào vội vàng lên tiếng giảng hòa.
“Vậy sao?” Hoắc Chử nhìn Dương Đại Dũng bằng ánh mắt đầy thâm ý, sau đó không so đo nữa, cười lên, “Chú Sáu, chú lo lắng cho anh Hai như vậy, là vì vụ làm ăn này chưa chốt được, hy vọng anh ấy đích thân đàm phán nhỉ?”
Dương Đại Dũng bị nói trúng tim đen, sắc mặt tái xanh. Tiền đến tay rồi còn mất, ai mà chẳng không vui?
“Thật ra hôm nay cháu về để muốn với ba, Đạt Khôn đã đồng ý hợp tác rồi, đồng thời cháu còn ép giá được ba phần, hơn nữa thời gian giao dịch vào tuần sau, chính là vì muốn các chú các bác có thể yên tâm vui vẻ đón năm mới.”
Lời của Hoắc Chử khiến mấy chú bác ở đây ngẩng phắt đầu lên, ai cũng rất kinh ngạc nhìn hắn, dường như không thể tin.
“A Chử, cháu nói thật sao? Khôn lão đại đồng ý hợp tác rồi? Hơn nữa... còn chủ động giảm giá được ba phần?” Lý Đào hỏi trước.
“Đúng vậy, buổi trưa hôm nay cháu đã đàm phán xong.” Hoắc Chử cười, “Cháu nói rồi, cháu phải xáo lại bài rồi mới đàm phán lại, bây giờ chúng ta giảm được ba phần, lợi nhuận trong này tăng lên gấp mấy lần.”
Đám người kia nghe thấy thế, lập tức nhanh chóng tính toán lợi nhuận tăng thêm trong đầu.
Tiền lợi nhuận ban đầu lại tăng thêm ba phần…
Con số to lớn này khiến bọn họ đồng loạt hít sâu một hơi.
Dương Đại Dũng lập tức hoàn hồn lại, vô cùng kích động, lập tức tiến lên đấm Hoắc Chử một cái, trong lời nói đâu có còn sự bực dọc như vừa rồi, chỉ còn lại tiếng cười trách cứ, “Cái thằng này, sao không nói sớm, nói sớm đã không có chuyện như vậy rồi!”
Đối với người ở đây mà nói, chỉ cần có tiền lớn đến tay, thật ra ai làm ở cái vị trí kia đối với bọn họ mà nói đều như nhau.
Bọn họ đơn giản hơn Hoắc Khải Lãng rất nhiều, đó chính là tiền!
Có tiền có lợi nhuận, tất cả đều dễ nói chuyện.
“Cháu vốn định nói rồi, nhưng nghe thấy mọi người nhắc tới anh Hai, cho nên mới nói đến vấn đề của anh Hai trước, dù sao sống chết của anh Hai cũng quan trọng hơn hợp tác. Có điều đến bây giờ anh Hai vẫn chưa có chút tin tức nào, ba xem phải làm thế nào đây?”
Vừa nhắc đến Hoắc Khải Lãng, những người ở đây mới phản ứng được.
Hoắc Hoành là huyết mạch duy nhất cuối cùng của ông ta.
Huyết mạch cuối cùng chết rồi, đại ca định làm thế nào?
Sẽ điều tra kĩ, hay là bỏ qua?
Nếu như điều tra kĩ, đến cuối cùng nhất định sẽ lôi Hoắc Chử ra.
Bây giờ Hoắc thị chỉ còn lại một mình Hoắc Chử, nếu như hắn ngã xuống, há chẳng phải là không có ai nối nghiệp à?
Nhưng nếu như không điều tra kĩ, huyết mạch duy nhất bị chặt đứt như vậy, trong lòng đại ca không tiếc nuối sao?
Chương 1473.3TIN TỨC VỀ CÁI CHẾT - SỰ KHÁC BIỆT GIỮA CON VÀ NÓ
Lúc bọn họ đang suy nghĩ trong lòng thì nghe thấy Hoắc Khải Lãng bình tĩnh nói một câu, “Con tự xem mà làm.”
Mọi người nghe thấy thế, biết đại ca đã chọn bỏ qua nên chỉ lặng lẽ thương tiếc thay cho Hoắc Hoành trong lòng.
Đương nhiên Hoắc Chử vô cùng vui vẻ, “Nếu ba đã nói như vậy thì được rồi, con sẽ phong tỏa tin tức, tiếp tục tìm kiếm. Tránh kinh động đến cảnh sát, làm lớn chuyện lên, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Hoắc thị chúng ta.”
Trên thực tế, hắn cũng không hy vọng Hoắc Khải Lãng đi điều tra.
Hắn đã tìm người ngăn con sông kia từ trên đầu nguồn xuống đến hạ lưu, lục soát từng ngóc ngách cũng không tìm thấy người, ngộ nhỡ đến lúc đó Hoắc Khải Lãng tìm được, còn là một người sống, vậy phải làm thế nào?
Không phải là tâm huyết khoảng thời gian này của hắn toi công hết sao?
Nói chuyện với đám chú bác kia thêm một lúc, Hoắc Chử đề nghị với Hoắc Khải Lãng: “Đã không còn sớm nữa, ba, hay là giữ mọi người ở lại cùng ăn cơm đi.”
Đám chú bác kia liên tục xua tay, “Thôi thôi, hôm nay các chú đã ở với đại ca rất lâu rồi, để cho đại ca ăn cơm nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đúng vậy, để cho đại ca nghỉ ngơi sớm đi, đừng để mệt mỏi quá. Sắp đến Tết rồi, đến lúc đó tụ tập cũng được.”
Đám chú bác kia nhao nhao khéo léo từ chối đề nghị này.
Đùa gì thế!
Hoắc Hoành vừa mới chết, chắc chắn trong lòng đại ca không vui.
Bọn họ còn ở lại đây ăn tối, đây không phải là chọc cho đại ca không thoải mái hơn sao?
Bọn họ lập tức thức thời rời khỏi nhà họ Hoắc.
Đến khi đám người kia đi hết rồi, bên trong phòng khách chỉ còn lại Hoắc Chử và Hoắc Khải Lãng, Hoắc Khải Lãng ngẩng đầu lên, giọng u ám, “Con định lúc nào giải quyết chuyện chỗ Phó lão đại?”
Hoắc Chử tự tin cười nói: “Yên tâm đi ba, Khôn lão đại con còn có thể giải quyết, Phó lão đại đương nhiên cũng không cần nói.”
Phó lão đại dám đưa ra điều kiện với mình như vậy, không phải là ỷ vào Hoắc Hoành sao!
Thật ra thì bây giờ hắn rất nghi ngờ, Phó lão đại yêu cầu đình công vào lúc này rất có thể là do Hoắc Hoành bày mưu đặt kế.
Hoắc Hoành muốn mượn Phó lão đại gây áp lực cho mình, sau đó ép mình không thể làm gì được để hắn ta trở về giải quyết chuyện này.
Chỉ tiếc, tính toán của hắn ta đã nhầm rồi.
Hoắc Hoành không chỉ không trở lại được mà thậm chí còn chết ở đó, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Mà Phó lão đại không còn ai để dựa vào thì ngay cả tư cách nói cũng không có.
Tầm mắt uy nghiêm mà lạnh lùng của Hoắc Khải Lãng dừng lại trên người hắn, “A Chử, có phải bây giờ con rất đắc ý không?”
“Đâu có ạ, con là tổng giám đốc của Hoắc thị, giải quyết những chuyện này đều là việc nên làm, đắc ý gì chứ?” Tuy Hoắc Chử nói như vậy, nhưng sự đắc ý trong ánh mắt thì không thể che giấu được.
Hoắc Khải Lãng chậm rãi lắc đầu một cái, “Nếu như ba là con, bây giờ tâm trạng của ba phải rất nặng nề.”
Nặng nề?
Sao lại nặng nề?
Hoắc Chử cau mày lại.
“Sở dĩ Khôn lão đại đồng ý hợp tác với con là bởi vì không có A Hoành để chọn nữa. Còn Phó lão đại, ba nghĩ con cũng sẽ nói với hắn tin A Hoành chết, sau đó ép hắn tiếp tục làm việc cho con nhỉ?” Hoắc Khải Lãng khẽ bật cười một tiếng.
Đứa con nuôi này của ông ta đúng là ngây thơ.
Sau khi bàn được một vụ hợp tác đã có thể dương dương tự đắc như vậy.
Hoắc Chử chưa bao giờ thấy Hoắc Khải Lãng cười, hôm nay thấy ông ta cười, trong lòng Hoắc Chử vô cùng không thoải mái.
Ngay cả ý cười ở khóe miệng hắn cũng thu lại, vẻ mặt trở nên thoáng u ám.
Hoắc Khải Lãng rót cho mình cốc trà, nhấp một ngụm, “Tiền đề để cả hai vụ hợp tác có thể tiếp tục đều là dưới tình hình A Hoành đã chết, chứ không phải bọn họ muốn hợp tác với con. Cho nên, A Chử, rốt cuộc con đang đắc ý cái gì?”
“Cho dù bây giờ con đã thành tổng giám đốc của Hoắc thị, nhưng con vẫn không phải là lựa chọn đầu tiên của bọn họ, còn A Hoành là con cờ đã bị ba vứt bỏ, nhưng bọn họ vẫn muốn hợp tác với nó.”
“Sự khác biệt này, con nhìn ra rồi chứ?”
Lần này sắc mặt Hoắc Chử hoàn toàn thay đổi.
Nụ cười dương dương đắc ý vừa rồi đã biến mất ở khóe miệng hắn.
Khác biệt, khác biệt cái chó gì!
Không phải ông ta muốn nói mình không bằng Hoắc Hoành sao?!
Hoắc Khải Lãng thấy sắc mặt Hoắc Chử dần dần trở nên khó coi, lúc này mới để cốc trà xuống, đứng lên khỏi sofa, “Con giết A Hoành, ba có thể không tính toán với con, nhưng tiếp theo năng lực của con nhất định phải xuất sắc hơn nó, nếu không tương lai con sẽ vĩnh viễn sống trong cái bóng của nó. Đến lúc đó cho dù ba không đuổi con xuống, con cũng sẽ không chịu nổi mà ngoan ngoãn xuống khỏi cái vị trí kia.”
Nói xong, ông ta đi lên tầng.
Chương 1473.4TIN TỨC VỀ CÁI CHẾT - SỰ KHÁC BIỆT GIỮA CON VÀ NÓ Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hoắc Chử mím chặt môi. Hắn đột nhiên đứng lên khỏi sofa, lạnh giọng nói với Hoắc Khải Lãng trên cầu thang: “Con nhất định sẽ làm tốt hơn anh ta, nhất định!”
Hoắc Khải Lãng không hề nói gì, cũng không dừng lại, bước từng bước lên tầng hai.
Đương nhiên ông ta hy vọng Hoắc Chử có thể làm tốt hơn Hoắc Hoành.
Nếu không ông ta sẽ không bỏ qua cho Hoắc Chử dễ dàng như vậy.
Hoắc Khải Lãng biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, bên trong phòng khách chỉ còn lại một mình Hoắc Chử.
Hắn siết chặt nắm tay, âm thầm thề trong lòng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày hắn khiến Hoắc Khải Lãng không còn nhắc đến Hoắc Hoành nữa!
Hắn muốn khiến Hoắc Hoành hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của mọi người.
Mang theo quyết tâm như vậy, một tuần trước khi giao dịch với Đạt Khôn, ngày nào hắn cũng chạy đi chạy lại giữa công ty và nhà họ Hoắc.
Tất cả mọi người đều tưởng ông chủ bận rộn như vậy là vì sau Tết sẽ có khởi đầu tốt đẹp.
Mà đám chú bác kia thấy hắn bán mạng như vậy, cho là hắn muốn tranh thủ giải quyết xong chuyện ở Hoắc thị, dành thời gian cho Đạt Khôn.
Chỉ có Hoắc Khải Lãng là biết rõ trong lòng, Hoắc Chử liều mạng làm việc như vậy, dĩ nhiên là bởi vì bị câu nói kia của mình kích thích.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu không khí Tết càng lúc càng đến gần.
Trên phố lớn ngõ nhỏ treo đầy đèn lồng đỏ, cửa lớn các nhà các cửa hàng đều dán câu đối, thành phố A trong nháy mắt đắm chìm trong không khí xuân.
Cũng trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Hoắc Chử vô cùng phấn khởi. Chỉ có điều hắn vui vẻ không phải vì Tết mà là vì trước Tết, cuối cùng ngày giao dịch của hắn và Đạt Khôn đã tới rồi.
Hắn đã chờ mong giờ khắc này gần hai tháng nay.
Chỉ cần tối hôm nay hoàn thành giao dịch, sau này vị trí tổng giám đốc Hoắc thị của hắn sẽ càng thêm vững chắc.
Hoắc Chử ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nhìn tuyết đã rơi ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, thư ký nhanh chóng đi từ ngoài cửa vào, báo cáo công việc ngày tiếp theo cho hắn.
Công việc bận rộn khiến hắn chỉ có thể tạm thời đặt giao dịch của Đạt Khôn sang bên cạnh, toàn tâm toàn ý làm việc.
Cả ngày hắn đều họp với nhân viên.
Hắn vừa phải nghe nhân viên báo cáo hiệu quả và lợi ích của công ty trong cả năm, lại phải vạch ra kế hoạch hướng đi và hợp tác đầu xuân năm sau với các thành viên hội đồng quản trị.
Đám chú bác ngồi đó nghe tất cả kế hoạch của hắn xong, đều ý tứ nói: “Vậy các chú sẽ chờ tin tức tốt của A Chử.”
“Đương nhiên, cháu sẽ nhanh chóng cho các chú một tin tức tốt mới nhất.” Hoắc Chử ngồi ở trung tâm, cười hăng hái.
Bây giờ hắn không còn chướng ngại vật Hoắc Hoành nữa, làm chuyện gì cũng đều thuận lợi, rất thuận buồm xuôi gió.
Cuộc họp kéo dài khoảng hơn hai tiếng mới kết thúc.
Đến khi cuộc họp kết thúc, những nhân viên quản lý đều đi hết rồi, Hoắc Chử đột nhiên đề nghị đám chú bác: “Hay là tối nay mời các chú tới nhà họ Hoắc ăn cơm, thuận tiện chờ tin tức tốt của cháu.”
“Được, đề nghị này không tệ.”
“Đúng vậy, cũng một thời gian chúng ta chưa gặp đại ca rồi.”
“Ha ha, A Chử, xem ra lần này cháu rất tự tin nhỉ?”
Đám chú bác hởn hở ra mặt, sôi nổi đồng ý.
“Đương nhiên rồi.” Hoắc Chử cười đứng lên, “Lần này cháu nắm chắc thắng lợi.”
“Vậy tối nay mọi người sẽ đợi ăn tiệc mừng của A Chử.”
Bên trong phòng họp, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Đến sáu giờ tan làm, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, tuyết nhỏ rơi cả ngày đang dần dày lên.
Nhân viên trong Hoắc thị cũng lần lượt rời đi. Đám chú bác kia cùng nhau đến nhà họ Hoắc đợi tin tức. Trong Hoắc thị chỉ có phòng làm việc của tổng giám đốc là vẫn sáng đèn.
Lúc kim giờ dừng lại ở số mười, Hoắc Chử mới đứng lên, cầm Âu phục xuống tầng.
A Lạc đã chờ sẵn bên dưới, mở cửa cho Hoắc Chử vào xe xong là lập tức lái đi.
Dưới bóng đêm, chiếc xe lao nhanh trên con đường yên tĩnh vắng vẻ.