Rầm rầm rầm...
Cửa nhanh chóng bị mở ra. Y An Đức dẫn một đám dân đảo đi vào. Trên người bọn họ đều đeo cung, tay cầm đuốc, dưới ánh lửa vẻ mặt ai cũng lạnh lùng, dữ tợn.
Người trong phòng đều thu lại vẻ cười đùa ban nãy, cảnh giác nhìn từng người trước mặt.
Lúc này Nghiêm Hoài Vũ không để ý đến cơn đau trên đầu nữa, tự động đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên, hỏi:
“Các người muốn làm gì?”
Nhưng Y An Đức không để ý tới anh ta, mà sầm mặt lại, vung tay lên, “Bắn chết tất cả!”
Tất cả người dân lập tức nhanh chóng bày thế, giơ cung tên lên đồng loạt nhắm vào bọn họ.
“Các người dám! Đừng quên người của các người vẫn còn ở trong tay chúng tôi, có phải định lấy mạng đổi mạng không!”
Bọn họ vội vàng đẩy những kẻ đến ám sát ban nãy ra, mặt mũi bọn chúng bầm dập, sau khi được tháo giẻ trong miệng ra thì không kêu lấy một tiếng.
“Tộc trưởng...” Người bị Nhiếp Nhiên đánh nhìn thấy đồng bọn của mình biến thành như vậy, không nhịn được nhỏ giọng gọi Y An Đức.
Nhưng Y An Đức vô cùng bình tĩnh: “Lúc ta chọn những người này, đã nói hết hậu quả với bọn họ rồi.”
Ông ta quét mắt qua đám người, giọng nói và ánh mắt đều lộ ra vẻ đau buồn và đoạn tuyệt, “Mọi người đều là người tốt! Yên tâm, ta sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ người nhà của mọi người. Mọi người là dũng sĩ trong tộc, chúng ta sẽ vĩnh viễn không quên mọi người.”
Đám người kia nghe thấy ông ta nói như vậy, lúc này mới lộ vẻ xúc động, người dẫn đầu trầm trọng nói: “Tộc trưởng, tất cả đều nhờ ngài!”
Ba người sau lưng đều nhất trí phó thác nói: “Kính nhờ ngài!”
Y An Đức nghiến răng, dùng sức gật đầu, sau đó nói: “Bắn tên!”
“Đợi đã!” Bỗng nhiên, một giọng nói cao ngạo lạnh lùng vang lên, khiến đám người cầm tên kia không nhịn được ngẩn ra.
Lý Kiêu nghiêm túc hỏi: “Tôi muốn biết nguyên nhân các người giết chúng tôi.”
Một người đàn ông hừ lạnh: “Các người lật lọng!”
“Chúng tôi lật lọng lúc nào?” Nghiêm Hoài Vũ khó hiểu.
“Các người đừng có giả vờ nữa! Chúng tôi đều biết chuyện buổi chiều các người đốt quân trang ở phòng bếp rồi! Còn tưởng quân nhân các người nói chuyện làm việc uy tín, hóa ra chỉ là một đám nhát gan hèn hạ vô sỉ sợ chết mà thôi!”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Mọi người kinh ngạc.
Phòng bếp ở trong khu nhà ở, bọn họ lén đốt quân trang, theo lý mà nói những người này sẽ không biết mới đúng.
Nhưng lúc đó, trừ bọn họ ra, còn có một người ngoài...
“Chẳng lẽ là Y Xá nói?” Hà Giai Ngọc kinh ngạc.
Không thể nào, nhìn Y Xá rất ngây thơ đáng yêu, không giống người trước mặt một đằng sau lưng một nẻo.
“Hừ, tôi đã nói ngay lúc đó là đừng tin cô ta mà!”
“Sao hả, bây giờ còn muốn giải thích gì nữa không?” Người đàn ông kia thấy sắc mặt bọn họ khó coi, lại nói với người phía sau: “Giương cung!”
Từng tiếng dây thừng kéo căng ra khiến mười mấy người kinh hồn bạt vía.
“Ba!”
“Y Xá, sao con lại đến đây?” Y An Đức thấy con gái nhào đến trước mặt mình thì kinh ngạc hỏi.
Y Xá nắm tay ba mình, khẩn cầu: “Ba, ba đừng giết bọn họ, ba không thể giết bọn họ!”
Y An Đức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, lạnh lùng nói: “Đưa Y Xá về cho ta!”
Hai người sau lưng giữ tay Y Xá kéo ra ngoài cửa.
“Không, con không đi! Ba, đừng giết bọn họ, con cầu xin ba!” Nhưng Y Xá kêu khóc, nắm chặt quần áo Y An Đức không buông. Lúc thấy sắp bị kéo đi, cô lại quỳ xuống đất.
Chuyện này khiến mọi người ở đây đều ngẩn ra.