Nhiếp Nhiên lại bồi thêm một câu, “Dì Diệp hiểu lầm rồi, là em trai mắng chửi người ta trước nên mới bị đánh.”
Diệp Trân lập tức ngẩn ra. Cái gì? Dập Dập mắng chửi người trước nên mới bị đánh?
Tại sao lại như vậy?
Tại sao Dập Dập phải mắng người khác?
Không đúng, nhất định là Nhiếp Nhiên chia rẽ ở bên trong cho nên ba con bọn họ mới ầm ĩ, nhất định là như vậy, nhất định là thế!
Diệp Trân đang âm thầm suy nghĩ, Nhiếp Thành Thắng đứng ở cửa đã không có cách nào đứng nghe tiếp được nữa. Mấy câu nói vừa rồi của Nhiếp Nhiên giống như tưới thêm dầu vào ngọn lửa giận của ông ta.
Ông ta cởi quân phục ra, xắn tay áo lên, sải bước qua, bởi vì tức giận nên vẻ mặt vô cùng đáng sợ, “Ba cưng chiều con lên đến tận trời nên con không biết nặng nhẹ rồi đúng không?”
“Thành Thắng, ông muốn làm gì?” Diệp Trân thấy ông ta như vậy, lập tức bảo vệ Nhiếp Dập sau lưng.
“Làm gì? Hôm nay tôi phải đánh chết nó!” Nhiếp Thành Thắng đẩy Diệp Trân ra, muốn tóm lấy Nhiếp Dập trốn sau lưng bà ta.
Diệp Trân thấy lần này hình như ông ta tức giận thật, vội vàng bảo vệ con trai mình, sau đó khổ tâm khuyên giải, “Đừng! Nó còn bé, ông làm sao có thể so đo với nó được.”
Nhiếp Thành Thắng cau mày, nổi cơn thịnh nộ chỉ Nhiếp Dập sau lưng bà ta, “Còn bé? Bà có biết lúc nó nói Uông Minh Hạo là có mẹ sinh không có mẹ nuôi, Uông Phủ đang đứng ở bên cạnh tôi không! Bà nói sau này tôi phải nói chuyện với Uông Phủ thế nào? Mặt mũi của tôi phải để ở đâu!”
Diệp Trân nghe thấy thế, kinh ngạc ngẩn ra mấy giây.
Bị bắt tại chỗ? Tại sao có thể như vậy?
Trời ơi, bà ta vốn muốn để Nhiếp Nhiên và thằng bé nhà họ Uông nảy sinh mâu thuẫn, sao... sao cuối cùng lại biến thành con trai mình thế này?
Lúc này Diệp Trân cũng tức điên lên rồi, bà ta vỗ vào mông Nhiếp Dập một cái, tức giận khiển trách: “Sao con có thể nói như vậy!”
“Con đâu có nói sai.” Nhiếp Dập vẫn mạnh miệng nói.
“Con còn dám nói à!”
Nhiếp Thành Thắng thấy nó chết cũng không hối cải, tức giận định tiến lên, lại bị Diệp Trân nhanh tay ngăn lại, “Thành Thắng, ông đừng như vậy!”
Nhiếp Dập bị đánh và khiển trách liên tiếp thì vô cùng tủi thân. Nó không hiểu sao có mấy ngày ngắn ngủi mà người ba bao dung mình vô hạn lại thay đổi hoàn toàn thế này!
“Con vốn không nói sai, nó chính là đứa bé không có mẹ! Tại sao ba muốn đánh con, trước kia ba không bao giờ đánh con!”
“Con còn cãi à!” Nhiếp Thành Thắng đã vô cùng phiền muộn vì tiếng khóc của nó rồi. Ông ta đi về phía trước, xắn tay áo lên định đánh.
“Trước kia con cũng nói Uông Minh Hạo không có mẹ, con đâu có thấy ba tức giận với con! Ba còn nói nó không may mắn có một người mẹ tốt như con. Hơn nữa trước kia ngày nào ba cũng chơi với con, nhưng bây giờ ba không chỉ không để ý đến con, còn luôn đánh con, mắng con, hu hu... Ba thay đổi rồi, ba không phải ba con, con không cần người ba như ba nữa!”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhiếp Dập càng nói càng đau lòng, khóc không thở được, nước mắt giống như vòi nước bị hỏng, ào ào rơi xuống.
Thật ra tất cả những chuyện này không thể trách Nhiếp béo được, muốn trách chỉ có thể trách ban đầu Nhiếp Thành Thắng cưng chiều, đội nó lên tận trời, bây giờ lập tức rơi xuống đất, dĩ nhiên tên nhóc này sẽ không chịu được.