Gã đàn ông kia dừng tay lại, quay đầu qua nhìn người bên cạnh.
Nhiếp Nhiên chống một tay dọc lên khung cửa xe, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với hắn.
“Không ngờ cô Diệp còn thật hài hước.”
“Mày nhìn tao giống như đang đùa à?”
Dưới ánh đèn trong xe, gã đàn ông kia thấy Nhiếp Nhiên cười xinh đẹp với mình.
Nói thật, nhìn thế nào hắn cũng cảm thấy thật sự là cô đang nói đùa.
“Không còn sớm nữa, cô Diệp, tôi xuống xe xử lý người nhé.” Sự im lặng kéo dài bên trong xe khiến gã đàn ông kia thật sự cảm thấy hơi áp lực, vì vậy hắn chỉ có thể phá vỡ bầu không khí quái dị này.
Lúc hắn định cởi dây an toàn ra xuống xe đi xử lý thi thể Cửu Miêu, thì nghe thấy Nhiếp Nhiên khẽ nói: “Xem ra, mày thật sự cho là tao đang nói đùa rồi. Nhưng mà tao đang rất nghiêm túc nói chuyện với mày.”
Cô vừa dứt lời, mặt gã kia lập tức biến sắc.
Cơ thể hắn căng lên.
Vì có một con dao đang dí vào eo hắn.
“Thế nào, bây giờ còn cảm thấy tao đang đùa với mày không?” Nhiếp Nhiên khẽ dùng thêm chút sức, con dao sắc bén đã đâm rách da hắn.
Sắc mặt gã đàn ông kia trắng nhợt, lập tức thẳng lưng lên.
“Cô… cô Diệp… cô… cô đang làm gì thế? Tôi… rốt cuộc tôi đã làm sai chỗ nào?”
“Làm sai ở đâu? Kỹ thuật diễn quá kém chính là sai lầm lớn nhất của mày.”
Đáy mắt gã đàn ông kia lóe lên, ngay cả lúc nói chuyện cũng trở nên hơi lắp bắp, “Kỹ… kỹ thuật diễn gì chứ?”
Nhiếp Nhiên dịch đến gần, thì thầm bên tai hắn: “Tao đã gặp người của Nhị thiếu rồi.”
Gã đàn ông kia vội vàng nói: “Tôi… tôi… tôi là người mới tới… mới đến được mấy ngày… Đợi trở về, Nhị thiếu nhất định sẽ giới thiệu…”
“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Gã đàn ông kia sợ dao đâm vào mình, chỉ có thể cứng đờ người im, gật nhẹ đầu, “Đúng… đúng vậy…”
Bên trong xe im lặng mấy giây, lúc gã đàn ông đó tưởng là chuyện sẽ kết thúc thì lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói, “Chú Trần rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy, ông ta đúng là quá coi thường Diệp Nhiễm tao rồi.”
Nhắc tới chú Trần, gã đàn ông kia theo bản năng nuốt nước miếng.
Nhiếp Nhiên thấy động tác của hắn thì phì cười, “Mày biết không? Tao chưa bao giờ gặp người của Nhị thiếu, Nhị thiếu cũng chưa bao giờ để tao đi gặp bọn họ.”
Cô mới nói xong, nụ cười ở khóe miệng trong nháy mắt đã biến mất, đồng thời đâm con dao sắc bén trên tay vào người hắn.
Gã đàn ông kia chỉ phát ra một âm tiết, sau đó nghiêng đầu ngã vào trong ghế lái.
Lần này Nhiếp Nhiên rút kinh nghiệm, để đề phòng hắn chỉ đau quá mà ngất đi, dứt khoát đâm một nhát nữa vào tim hắn.
Sau khi xác định gã đàn ông kia đã tắt thở, cô mới buông tay ra.
Sau đó, cô nhanh chóng xuống xe, vòng qua đuôi xe mở cửa xe kéo người từ bên trong ra.
Lúc kéo thi thể kia xuống xe, cô giả vờ như vô tình nhìn vào kính chiếu hậu một cái, khóe miệng lập tức cong lên thành một tia cười lạnh.
Sau đó, cô trầy trật kéo cái gã đã chết kia đến bờ sông, rồi đạp xác hắn xuống nước.
Tùm! Hoa nước bắn khắp mặt sông.
Nhiếp Nhiên đứng ở đó đợi một phút, thấy gã kia không nổi lên, cô mới trở về chỗ ghế lái, lái xe nhanh chóng rời khỏi cửa sông, biến mất ở trong bóng tối.
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen chậm rãi lái ra khỏi chỗ rẽ ở phía xa.
Người bên trong xe bấm điện thoại, sau khi kết nối thì cung kính trả lời: “Cô ta ném người xuống sông rồi, chắc là chết thật.”
Bên đầu kia điện thoại im lặng mấy giây, nói một câu biết rồi, sau đó cúp điện thoại.
Chương 1508.2SỬ DỤNG LIÊN HOÀN KẾ - CHƯA BIẾT SỐNG CHẾT
“Thế nào rồi?” Bên trong phòng sách, Hoắc Khải Lãng hỏi chú Trần vừa cúp điện thoại.
“Người trong điện thoại báo cáo đã xử lý rồi, không có vấn đề gì.” Chú Trần cau mày đáp.
Vẻ mặt Hoắc Khải Lãng không thay đổi, trầm giọng hỏi: “Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Hoắc Hoành ngồi ở đó, sau khi nghe chú Trần nói xong, trong lòng mới thả lỏng đôi chút. Anh nói với Hoắc Khải Lãng: “Ba, nếu chuyện này đã giải quyết rồi, vậy thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoắc Khải Lãng khẽ cau mày lại, dường như vẫn còn đang suy nghĩ cái gì đó.
Ông ta cứ cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng chính vì quá mức hợp lý và thuận lợi như vậy mới khiến ông ta sinh lòng nghi ngờ.
Nếu như Diệp Nhiễm thật sự bị hiểu lầm, vậy tại sao lúc đó cô ta không chứng minh luôn còn cố tình kéo dài thời gian?
Còn Cửu Miêu thì lại tự thú quá bình thản, không hề giống như sợ bị tra được mới đứng ra nhận tội.
Vì thế, ông ta đặc biệt bảo chú Trần thăm dò lại một lần.
Xem xem rốt cuộc Diệp Nhiễm có giết chết người không.
Nếu như không có, vậy thì người thật sự thả người chính là Diệp Nhiễm!
Nhưng không ngờ kết cục lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của ông ta.
Chẳng lẽ là ông ta đa nghi à?
“Ba, có chuyện gì ngày mai hãy nói, không còn sớm nữa, ba phải chú ý nghỉ ngơi mới được.” Hoắc Hoành thấy ông ta ngồi im không nhúc nhích thì lại nhắc nhở một lần nữa.
“Diệp Nhiễm đã hợp tác với con rất nhiều năm rồi à?” Đột nhiên Hoắc Khải Lãng hỏi một câu bâng quơ.
Hoắc Hoành nhất thời không đoán được dụng ý của ông ta, chỉ có thể gật đầu, “Đúng vậy, đã hợp tác rất nhiều năm rồi.”
“Rất nhiều năm…” Hoắc Khải Lãng lẩm bẩm một câu, cuối cùng mới ừ một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng sách.
…
Trên con đường vùng ngoại thành, Nhiếp Nhiên nhanh chóng lái xe quay về trung tâm thành phố.
May mà lúc này là đêm khuya, trên đường vô cùng vắng vẻ, đi lại rất thuận lợi, chỉ cần hơn một tiếng là có thể đến nơi.
Bởi vì Cửu Miêu được để ở ghế sau nên Nhiếp Nhiên cơ bản đều chọn đi đường nhỏ để tránh camera giao thông.
Sau khi vòng quanh hết mấy con phố, chiếc xe mới chậm rãi lái vào một con hẻm nhỏ quen thuộc, dừng lại ở trước một cửa hàng.
Nhiếp Nhiên xuống xe, tiện tay cầm cái mũ thể thao màu đen trước cửa một nhà ở đầu hẻm đội lên đầu, sau đó cô nhìn cái khóa cửa kiểu cũ, thuần thục lấy hai cái kẹp tóc trong túi ra nhét vào khóa cửa, khẽ vặn một cái.
Tách tách, khóa cửa đã bị mở ra.
Cô đẩy cửa ra, mùi mục nát cũ kĩ quen thuộc phả vào mặt.
Nhiếp Nhiên lập tức đi vòng ra ngoài, cẩn thận đỡ Cửu Miêu từ bên trong xe vào nhà, đặt cô ta nằm lên cái sofa đơn nhỏ.
Sau đó cô bước lên tầng.
Chương 1508.3SỬ DỤNG LIÊN HOÀN KẾ - CHƯA BIẾT SỐNG CHẾT
Bên trong căn phòng tối om ở tầng hai, chỉ nghe thấy tiếng ngáy rung trời của Lão Tam Tử, nghe là biết ông ta ngủ rất thoải mái.
Nhiếp Nhiên bước lên, kéo chăn của ông ta ra, túm lấy cổ áo ông ta kéo xuống giường.
Lão Tam Tử đang ngủ ngon đột nhiên bị va đập làm tỉnh giấc, còn chưa kịp phản ứng thì trong bóng tối, một con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đã đặt lên cổ ông ta.
Lão Tam Tử sợ hãi lập tức tỉnh táo, run lẩy bẩy nói: “Đại… đại ca… tôi… tôi chỉ là một người bán giày cũ… không… không có tiền bạc gì… anh… hay là anh đổi người khác đi…”
“Lão Tam Tử, còn nhớ tôi không?” Ở trong bóng tối, Nhiếp Nhiên thấp giọng hỏi.
Lão Tam Tử nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, lúc này mới thả lỏng, “Là cậu à?”
“Là tôi. Tôi có việc gấp cần ông giúp.”
“Giúp? Cậu lại muốn tôi giúp cậu cái gì?”
Ông ta phiền muộn trong lòng.
Không biết có phải kiếp trước ông ta nợ người này không, sao cứ mỗi lần người này gặp phải chuyện gì là đều tới tìm mình chứ?
“Tôi muốn ông cứu người giúp tôi.” Nhiếp Nhiên túm cổ áo ông ta kéo xuống dưới tầng.
“Này, này, cậu như vậy tôi không thể đi được… cậu… cậu bỏ tôi ta…” Lão Tam Tử bị ép dùng cách đi giật lùi theo cô từng bước xuống tầng, mấy lần suýt thì bước hụt ngã sấp mặt.
Khó khăn lắm mới xuống đến nơi, Lão Tam Tử lấy lý do bật đèn yêu cầu cô buông tay.
Nhiếp Nhiên hạ thấp vành mũ xuống, lúc này mới buông tay ra.
Lão Tam Tử mò mẫm bật đèn lên.
Bên trong phòng lập tức sáng trưng.
Dưới ánh đèn mờ, Lão Tam Tử thấy một cô gái dựa vào sofa.
“Ồ, là phụ nữ? Chẳng lẽ là bạn gái cậu à?”
“Ông còn nói nhảm một câu nữa, tôi sẽ không khách khí đâu.” Nhiếp Nhiên giơ con dao trong tay lên, lạnh lùng uy hiếp.
Lão Tam Tử thấy con dao trong tay cô thì rùng mình một cái, đi tới trước mặt Cửu Miêu kiểm tra.
“Ôi mẹ ơi, đây là một phát súng bắn vào tim à?” Dưới ánh đèn mờ, Lão Tam Tử thấy vết thương trí mạng trên lồng ngực kia thì khẽ hô lên, nhưng sau đó lại ồ một tiếng, “Nhưng kỳ quái là cô ta vẫn còn thở, sao lại như vậy?”
Nhiếp Nhiên thấy ông ta lề mề mãi không hành động, nhấc chân đạp vào mông ông ta một cái, “Ông lải nhải cái gì, rốt cuộc có thể cứu hay không!”
Lão Tam Tử bị đạp ngã xuống đất, đau đớn kêu oai oái, che mông gào lên, “Tôi đâu phải là bác sĩ, sao có thể cứu được, cậu nên đưa cô ta đến bệnh viện.”
Nhiếp Nhiên thấy ông ta mạnh miệng, lập tức đạp cho phát nữa, “Nếu có thể đưa đến bệnh viện, tôi còn tới đây làm gì!”
Lần này Lão Tam Tử đã có kinh nghiệm, ông ta lăn sang bên cạnh tránh chân Nhiếp Nhiên, lẩm bẩm nói: “Nhưng cậu đưa đến chỗ tôi cũng vô ích thôi, chỗ tôi đâu có phải là phòng khám bệnh tư nhân.”
Nhiếp Nhiên cau mày, không kiên nhẫn hỏi: “Vậy ông có người quen nào có thể cứu người không?”
“Người quen…” Lão Tam Tử ngồi dưới đất suy nghĩ, “Hình như là biết một người. Nhưng muộn vậy rồi, chưa chắc ông ta sẽ đến.”
“Ông lập tức gọi điện thoại nói với ông ta, chỉ cần ông ta chữa, tôi sẽ trả ông ta gấp mười.”
Cái giá Nhiếp Nhiên đưa ra khiến Lão Tam Tử kinh hãi, “Gấp mười?”
“Đúng, gấp mười! Nếu như ông ta có thể cứu chữa, ngay cả ông cũng có thể nhận được một khoản tiền hoa hồng hậu hĩnh.”
Lão Tam Tử xem trọng tiền tài, mắt lập tức sáng lên, “Có thật không? Vậy để tôi thử xem sao.”
Nói xong ông ta chui vào trong quầy bắt đầu gọi điện thoại.
Chương 1508.4SỬ DỤNG LIÊN HOÀN KẾ - CHƯA BIẾT SỐNG CHẾT
Nhiếp Nhiên đứng ở đó, thấy Lão Tam Tử dụ dỗ lấy lòng người trong điện thoại đủ kiểu.
Đến mười phút sau, đối phương mới đồng ý vời lời mời này.
“Ông ta nói ông ta sẽ lập tức lái xe tới.” Lão Tam Tử rất vui vẻ cúp điện thoại.
Bởi vì đối với ông ta mà nói, người đến kia không phải bác sĩ, mà là thần tài!
Chỉ cần người đó bước vào cánh cửa này, tối nay ông ta sẽ có thể kiếm được một khoản rồi!
Khoảng hai mươi phút sau, đầu hẻm có tiếng động cơ xe vang lên, sau đó là tiếng tắt máy đóng cửa.
Vì không biết lai lịch của đối phương nên Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn đứng sau cửa chờ đợi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Cuối cùng một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc cốc…
Lão Tam Tử vội vàng mở cửa ra đón, “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”
“Rốt cuộc là bệnh nhân gì mà khiến anh vội như vậy?” Người kia xách một cái hòm thuốc đi vào.
“Chính là người này.” Lão Tam Tử chỉ Cửu Miêu trên sofa, “Cô ta bị bắn vào tim, đã hôn mê rồi, nhưng vẫn còn hơi thở.”
Bác sĩ kia đang định mở hòm thuốc ra, nghe thấy ông ta nói như vậy đành dừng tay lại, “Bắn trúng tim? Vậy làm sao có thể cứu sống được, đây không phải là đang đùa với tôi à!”
“Không bắn trúng tim.” Nhiếp Nhiên đi từ sau cửa ra, dọa cho bác sĩ kia sợ nhũn chân, suýt nữa ngã phịch mông xuống đất.
“Cô là ai?” Bác sĩ kia kinh ngạc hỏi.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Tôi là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn nói với ông là đạn bị bắn lệch tim mấy centimet.” Nhiếp Nhiên đứng cách ông ta không xa, cúi đầu, dùng vành mũ che quá nửa khuôn mặt.
“Lệch mấy centimet?” Bác sĩ kia cởi áo của Cửu Miêu ra cẩn thận kiểm tra.
“Thế nào, có thể cứu được không?” Nhiếp Nhiên sốt ruột hỏi.
Bác sĩ kia lắc đầu, “Chỉ nhìn từ bên ngoài thì tôi không thể kết luận được, cần phải lập tức làm phẫu thuật!”