Triệu Lực run lên trong lòng, cúi đầu không dám đối mặt với cô.
Hắn không nhịn được nghĩ tới lời cảnh cáo của Nhiếp Nhiên đối với mình ngày đó.
Trên thực tế, tối hôm qua hắn đã băn khoăn cả đêm không biết có nên nói chuyện Nhiếp Nhiên bỏ đi giữa chừng với Cát gia không. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hắn đã quyết định đi báo cáo, vì dù sao Cát gia mới là ông chủ của hắn.
Nhưng bây giờ, khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Nhiếp Nhiên, hắn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn thầm cầu nguyện lần này có thể tóm được thóp của cô, nếu không hắn sẽ đi đời.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút trong không khí ngột ngạt căng thẳng.
Vẻ mặt mọi người đều trở nên nặng nề, đặc biệt là số 9 trên sàn đấu, anh ta đứng ở cạnh sàn, nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Nhiên không chớp mắt.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài sàn đấu boxing vang lên một loạt tiếng bước chân.
Ngay sau đó, một người vội vàng đi vào.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Sao rồi, xử lý thế nào rồi?”
“Cát gia!” Tên thuộc hạ kia cung kính chào Cát Nghĩa, sau đó mới nói với Nhiếp Nhiên: “Tối hôm qua, tôi đã làm theo căn dặn của chị chờ ở quán ăn đó. Chị rời đi chưa được bao lâu thì tôi thấy có xe cứu thương đến khiêng người đi. Tôi âm thầm bám theo đến bệnh viện, cho tới tận sáng nay xe của bệnh viện quân đội đến đưa người đi thì tôi mới trở về.”
“Đã chết chưa?” Nhiếp Nhiên dửng dưng hỏi.
“Chắc là chết rồi, lúc ấy có cả vải trắng che mặt, người đó nằm ở trong xe.”
Người ở đây nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện đều không hiểu gì.
Nhiếp Nhiên hài lòng cười, “Rất tốt, tôi biết rồi, anh lui xuống đi.”
Người kia cung kính gật đầu, lại nhìn Cát Nghĩa một cái rồi mới rời sàn đấu boxing.
Cát Nghĩa nhìn thấy nụ cười của Nhiếp Nhiên thì nghi ngờ hỏi: “Cô đã làm cái gì rồi?”
Nhiếp Nhiên cười híp mắt với ông ta, “Thật ra thì cũng không có gì ghê gớm cả. Mấy ngày nay tôi cho người điều tra, phát hiện hắn luôn ngồi trong nhà hàng đó đợi Tiểu Thất nhà ông tình báo. Hôm qua chính là ngày bọn họ gặp nhau, tôi qua đó cố ý tốt bụng nói với hắn tin vui là nằm vùng mà hắn dạy dỗ ra đã bị giết rồi. Vốn dĩ tôi muốn để hắn cùng vui mừng với tôi, nhưng mà... hình như hắn không hề vui mà tâm trạng cực kì kích động.”
WebTru yenOn linez . com
Nhiếp Nhiên chống cằm, giống như là không quá hiểu tại sao “lòng tốt” của mình lại biến thành lòng lang dạ thú.
Triệu Lực ở phía sau nhìn thấy nụ cười của cô thì ớn lạnh từ lòng bàn chân lên đến tận tim.
Người này thật sự là lợi hại, cũng quá độc ác.
Giết binh lính của đối phương, còn cố ý chạy tới báo cho đối phương biết “tin vui” này, hắn thật sự không dám tưởng tượng người trong cuộc sẽ khó chịu thế nào.