An Viễn Đạo tính toán trong lòng một lúc, trầm giọng hỏi: “Xin hỏi có chứng cứ chứng minh vụ án bắt cóc này không?”
“Chuyện này... không có, nhưng trên cổ anh đây có vết thương do đồ sắc bén rạch lên.” Cảnh sát kia chỉ cổ gã đàn ông đầu trọc, đồng thời đưa bản so sánh vũ khí và vết thương vừa mới kiểm tra được cho An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo nhận lấy xem, vết thương và hung khí ăn khớp trăm phần trăm.
“Các cậu lấy dao ở đâu ra hả?” An Viễn Đạo lạnh mặt chất vấn.
Là quân nhân mà dùng dao tấn công dân chúng vô tội, chuyện này truyền ra ngoài sẽ tạo thành đả kích rất lớn cho đơn vị dự bị.
“Không phải chúng em, là cô ấy.” Nghiêm Hoài Vũ chỉ Nhiếp Nhiên ngồi im không nói câu nào.
An Viễn Đạo không nhịn được hỏi: “Cô là ai?”
“Nhiếp Nhiên.”
“Nhiếp Nhiên?” An Viễn Đạo cố gắng nhớ lại tên trong danh sách ở đơn vị, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, cuối cùng anh ta đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước có một hồ sơ chuyển từ đội tân binh vào đơn vị của bọn họ.
Nghe nói cô gái kia là phía trên yêu cầu chuyển vào!
Anh ta đã xem qua thành tích huấn luyện ba tháng ở đội tân binh của cô gái này, không thể dùng từ bình thường để hình dung, mà là dở tệ!
Hai tháng đầu, thành tích kiểm tra của cô đều ở mức thấp nhất, duy chỉ có tháng cuối cùng lại thành đứng đầu tiên, còn đánh bại Lý Kiêu vào trước đó.
Kiểu nhảy vọt đáng sợ này khiến anh ta nghi ngờ có phải thành tích tháng cuối cùng của cô gái này là giả không.
Nhưng sau đó anh ta lại đặc biệt xem hồ sơ của Nhiếp Nhiên, phát hiện sở dĩ cô có thể vào đơn vị dự bị là do thời kỳ tân binh đã làm nhiệm vụ nằm vùng, thành công tìm ra vật chứng quan trọng cho cảnh sát.
Nhiệm vụ này đã giúp cô giành được tư cách vào đơn vị dự bị, nhưng đây dù sao cũng là nằm vùng, lại không phải là súng thật dao thật bắn chết mục tiêu nhiệm vụ, cứ có cảm giác đầu cơ trục lợi.
“Cô chính là người mới đó à?” An Viễn Đạo quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi.
Nhiếp Nhiên gật đầu trả lời: “Đúng thế.”
An Viễn Đạo cảm thấy không vui.
Cho dù mấy tên nhóc ở lớp kém này nhìn thấy anh ta cũng lễ độ cung kính, cô gái này thì thật ngông cuồng!
Ngay cả quy củ cơ bản nhất cũng không biết!
Anh ta tức giận quát to, “Đội tân binh dạy cô như thế nào hả! Bọn họ không nói với cô lúc trả lời sĩ quan huấn luyện thì phải nói mấy chữ ‘báo cáo sĩ quan huấn luyện’ à? Còn nữa, trả lời phải đứng lên!”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua anh ta, “Tôi vẫn chưa vào đơn vị báo cáo, không phải quân nhân của anh, không cần nói sớm như vậy.”
“Cô!” An Viễn Đạo tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp!
Giỏi, giỏi, giỏi lắm!
Nếu đã ngông cuồng như vậy, thế thì cứ để cô ta ở lại đây tự giải quyết chuyện này đi!
Uông Tư Minh nhìn thấy vẻ mặt anh ta, biết sĩ quan huấn luyện của mình tức giận rồi. Vốn dĩ chuyện này đã có ảnh hưởng không tốt với Nhiếp Nhiên, nếu lại khiến sĩ quan huấn luyện tức giận, có lẽ tình hình của Nhiếp Nhiên sẽ tệ hại tới cực điểm.
“Sĩ quan huấn luyện An, người này động tay động chân với Nhiếp Nhiên trước, do tự bảo vệ mình nên Nhiếp Nhiên mới không cẩn thận đâm vào gã ta.” Uông Tư Minh lên tiếng giải vây cho Nhiếp Nhiên.
“Không cẩn thận? Vậy tay tôi bị cô ta bẻ gãy cũng là không cẩn thận à?” Gã đàn ông đầu trọc cũng nhìn thấy sắc mặt thấy An Viễn Đạo không tốt lắm, quyết định nhân cơ hội