Dương Thụ nghe thấy hai người kia nói vậy thì cười lạnh lùng.
Đi cửa sau ư? Đúng là buồn cười!
Dương Thụ thấy Nhiếp Nhiên đã đi mất dạng nên cũng quay về vị trí của lớp 2 tiếp tục ăn cơm.
Duy chỉ có hai người Tiểu Tứ và Lôi Tử vẫn đang đứng nguyên tại chỗ xì xầm nói chuyện, nghiên cứu chuyện có phải Nhiếp Nhiên đi cửa sau hay không.
Sau khi nghiên cứu gần năm phút, bọn họ cảm thấy khả năng này cũng không lớn cho lắm.
“Hay là chờ hôm nay huấn luyện xong, chúng ta lén tới hỏi cô ấy về đội dự bị đi, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.” Sau khi Tiểu Tứ chắc chắn là Nhiếp Nhiên không đi cửa sau liền nói với Lôi Tử ở bên cạnh.
Lôi Tử gật đầu đồng tình: “Cũng được, đến lúc đó chúng ta cùng đi!”
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không thắng được biến hóa, chiều hôm đó, tất cả binh sĩ ở Quân khu 2 tiến vào huấn luyện thể lực toàn diện, hơn nữa hạng mục huấn luyện cuối cùng của buổi tối còn là mang vật nặng chạy việt dã năm kilomet nữa.
Huấn luyện đến tận nửa đêm về sáng, một đám người đói tới mức da bụng dán vào lưng mà quay về ký túc xá.
Thể lực của Tiểu Tứ và Lôi Tử ở lớp 1 không tính là tệ, nhưng cũng không chịu đựng nổi sự hành hạ điên cuồng đó, lê tấm thân mỏi mệt về tới phòng ngủ.
“Muộn thế này e là Nhiếp Nhiên cũng đã ngủ rồi.”
“Ừ, chắc chắn là ngủ rồi. Thôi bỏ đi, hay là chờ trưa mai lúc đi ăn thì cứ hỏi thẳng thôi.” Lôi Tử cố lê người lên giường, nói nhỏ.
Tiểu Tứ cũng nằm trên giường của mình, gật đầu, “Cũng được.”
Sau khi hai người thương lượng xong liền ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, cuối cùng Tiểu Tứ nhọc nhằn bò đậy, vỗ người Lôi Tử, “Đi thôi, sắp tắt điện rồi, mau đi tắm rửa.”
“Thôi, mệt lắm rồi, cậu cứ đi đi, cậu có phải con gái đâu mà nửa đêm đi tắm còn phải có người đi cùng chứ.” Lôi Tử định cứ thế mà ngủ luôn, xoay lưng lại nói với Tiểu Tứ, tỏ ý không muốn xuống giường.
Tiểu Tứ vừa nghe thấy thế liền vỗ tay vào thành giường, “Cút đi, ai cần cậu đi cùng chứ, chẳng qua trời nóng, cậu ra lắm mồ hôi thế mà không tắm rửa, người xui xẻo là tôi nằm ở bên dưới thôi!”
“Mau đứng lên đi! Nếu không chịu dậy, ông đây sẽ kéo cậu xuống đấy.”
Đối mặt với sự tức giận của Tiểu Tứ, Lôi Tử ôm gối đầu rên lên: “Nhưng tôi thật sự rất mệt, để tôi nghỉ thêm một lát nữa đi.”
“Nghỉ cái gì mà nghỉ, nếu cậu không chịu dậy, cửa phòng tắm mà khóa, đến lúc đó chỉ có thể vào toilet tắm thôi ấy!” Lúc này, Tiểu Tứ đã bắt đầu kéo anh ta.
Lôi Tử túm lấy thành giường theo bản năng để chống cự lại, nhưng nửa người Tiểu Tứ đã ngả ra sau, cuối cùng chỉ có thể xin tha: “Được rồi được rồi, tôi xuống, tôi xuống là được chứ gì!”
Lôi Tử mỏi mệt xuống giường, mang theo đồ dùng vệ sinh đi theo Tiểu Tứ tới phòng tắm.
Lúc này, trong phòng tắm đã gần như không còn ai, đại đa số đều đã về giường ngủ cả rồi, vì thế hai người cũng nhanh chóng tắm rửa rồi về nghỉ ngơi.
Nhưng khi bọn họ vừa lau tóc bước ra khỏi phòng tắm thì lại trùng hợp thấy ba người Dương Thụ đã mặc quần áo chỉn chu vội vã đi xuống lầu. WebTru yenOn linez . com
Tiểu Tứ và Lôi Tử lập tức nấp vào góc theo bản năng, lén lút nhìn theo bọn họ, trong lúc đó còn nghe thấy Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn thúc giục nhau nhanh lên, muộn giờ gì gì đó nữa.