Ngay lúc tất cả mọi người lau mồ hôi vì Dương Thụ, Nhiếp Nhiên đã từ từ đứng lên.
Cô nhẹ nhàng đẩy Dương Thụ ra, ra hiệu cho anh ta lui về phía sau mấy bước.
Sau đó cô bình thản đối mặt với Lâm Hoài, lạnh lùng hỏi: “Tại sao tôi phải nghe anh?”
Lâm Hoài ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Tôi là lính cần vụ của sư đoàn trưởng, tôi chỉ nghe sư đoàn trưởng. Nếu như sĩ quan huấn luyện Lâm cảm thấy tôi làm sai, anh có thể đi báo cáo với sư đoàn trưởng, sau đó mới có quyền xử lý tôi. Nếu không, tôi sợ là mình không thể hoàn thành hình phạt của anh rồi.”
Cô không hề sợ hãi, nói vô cùng thỏa đáng.
Những nam binh đứng ở cửa đều vô cùng kinh ngạc.
Đúng là người của đội dự bị, ngầu thật!
“Đúng vậy sĩ quan huấn luyện Lâm, mau đi mách lẻo đi.”
Dương Thụ đứng ở bên cạnh châm chọc làm Lâm Hoài tức giận quát lên, “Im miệng! Cho dù tôi không xử lý được cô ta, chẳng lẽ còn không xử lý được cậu à!”
“Tôi ăn xong rồi, không quấy rầy sĩ quan huấn luyện Lâm nữa.” Nhiếp Nhiên ném lại một câu, định rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, sau lưng đã truyền tới tiếng khiển trách của Lâm Hoài, “Cô đừng tưởng mình là người đội dự bị điều đến thì ngon, bây giờ cô là người của Quân khu 2 chúng tôi, cô phải nghe theo Quân khu 2!”
Anh ta không thích nhất chính là người tự cho là đúng, không nghe dạy dỗ như thế này.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn về phía anh ta, “Cảm ơn sĩ quan huấn luyện Lâm đã dạy dỗ. Có điều tôi nghe thế nào chắc cũng không đến lượt nghe sĩ quan huấn luyện Lâm nhỉ? Dù sao tạm thời anh vẫn chưa phải là sư đoàn trưởng.”
Cô bật cười giễu cợt, sau đó đi ra ngoài cửa.
Lâm Hoài tức giận máu dồn hết lên đầu.
Đám nam binh đứng ở cửa kia chưa bao giờ thấy ai dám làm Lâm Hoài tức như vậy, lần này lập tức đề cao Nhiếp Nhiên đến mức kính nể.
Cô đi đến đâu, tất cả mọi người đều nhường đường. Nhiếp Nhiên đi ra khỏi phòng ăn, tới thẳng tòa nhà hành chính.
Hừ, nghĩ cô dễ bắt nạt à!
Chuyện nữ binh mới đến cãi lại sĩ quan huấn luyện Quân khu 2 ngay trước mặt mọi người nhanh chóng lan truyền khắp đơn vị.
Sau khi nghe được tin tức này, Nhiếp Thành Thắng lập tức gọi cô vào trong phòng làm việc.
“Chuyện gì thế, sao con lại chống đối sĩ quan huấn luyện Lâm?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời: “Con không chống đối anh ta, con chỉ trần thuật lại sự thật. Con là lính cần vụ, không phải là lính lớp 2, nếu anh ta muốn trừng phạt con thì phải được ba đồng ý.”
Trừng phạt?
“Tại sao cậu ta phải trừng phạt con?”
“Anh ta không quản tốt lính của mình, còn giận cá chém thớt lên con.”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy vậy thì đã hiểu cơ bản rồi. Quân khu 2 của bọn họ không có nữ binh, lúc này có một nữ binh đến, bọn họ cảm thấy mới lạ, cũng không quan tâm được đến vấn đề kỷ luật nữa nên đã chọc giận sĩ quan huấn luyện Lâm.
“Được rồi, ba biết rồi, con ra ngoài đi.”
Nhiếp Thành Thắng cảm thấy đây là chuyện nhỏ, huống hồ Nhiếp Nhiên nói không sai. Cô là lính cần vụ, không phải binh lính chịu huấn luyện, nghiêm khắc mà nói nên là mình hoặc là Lưu Đức phạt cô chứ không phải là Lâm Hoài ở lớp 2.
Nhưng khiến cho người ta không ngờ là chuyện này lại kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền khác.