Ánh mắt dò xét này khiến Nhiếp Nhiên rất khó chịu.
Đám người này hết lần này đến lần khác dây dưa với cô giữa ban ngày ban mặt, khiến cô mất hết cả kiên nhẫn.
Nhiếp Nhiên gạt bàn tay của Lý Kiêu đang đặt lên vai mình ra, giọng nói của cô không còn vẻ ôn hòa nữa.
“Đây là nhà ăn, nếu mấy người không muốn ăn thì hãy ra ngoài, đừng cản trở người khác ăn cơm!” Nhiếp Nhiên nói với An Viễn Đạo với vẻ lạnh nhạt, “Nếu không quản lý được binh lính của mình, sau khi về anh hãy từ chức đi.”
Mấy người khác nghe xong câu này mà suýt nữa nghẹn.
Nhiếp Nhiên này đúng là to gan lớn mật, dám ăn nói như vậy với sĩ quan huấn luyện của đội dự bị.
Mấy người đứng xem thấy sắc mặt An Viễn Đạo nghiêm nghị thì đổ mồ hôi thay cho Nhiếp Nhiên, nhưng không ngờ sắc mặt của An Viễn Đạo bỗng thả lỏng, sau đó nói với đội dự bị: “Có nghe thấy không? Nếu không quản được mấy cô cậu thì tôi sẽ phải cuốn xéo đấy, cho nên mọi người tự đi mà quản lý bản thân. Nửa phút sau ăn xong tập hợp, nếu không ăn hết phải phạt chạy hai mươi vòng!”
Phụt!
Cái gì?
Ăn hết tất cả?
Đội dự bị nhìn thoáng qua đống đồ ăn vẫn còn đầy ắp của mình, lần này ánh mắt họ nhìn Nhiếp Nhiên đã thay đổi.
Đặc biệt là Trương Nhất Ngải của lớp 1.
Lúc đầu cô ta tưởng là Nhiếp Nhiên đã đi thì thế giới sẽ trở nên yên tĩnh, vậy mà đến lớp cấp dưỡng rồi còn không yên phận, vẫn còn giày vò được cô ta.
Vừa rồi Trương Nhất Ngải còn đang xem kịch vui và nghĩ Nhiếp Nhiên ác giả ác báo, nhưng giờ thái độ của cô ta lại biến thành phẫn nộ.
Nhiếp Nhiên nghe thấy mệnh lệnh đó của An Viễn Đạo thì hơi sững ra, rồi cô nhanh chóng hiểu ra anh ta đang gây thù chuốc oán cho mình.
Cái gã An Viễn Đạo này!
Nhiếp Nhiên lạnh lùng híp mắt lại.
Khoảng nửa phút sau đó, đội dự bị giống như dùng vòi rồng quét sạch toàn bộ bàn ăn, cho dù là nam binh hay nữ binh, khi đứng lên trong miệng họ vẫn phình ra vì nhét đầy đồ ăn.
Binh sĩ Quân khu 2 đang ngồi bên cạnh đều trợn mắt há mồm giống như hóa đá nhìn đám người này.
Việc chấp hành mệnh lệnh này thực sự khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Sau khi An Viễn Đạo ăn xong, anh ta điều chỉnh đội ngũ rồi dẫn cả đám đi mất.
Lúc An Viễn Đạo đi qua Nhiếp Nhiên, anh ta cười và nói: “Chờ cô vào lớp 1, tôi nhất định sẽ quản cô thật tốt.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nhiếp Nhiên bình thản ném cho anh ta hai chữ: “Mơ đi!”
An Viễn Đạo cười, “Tôi sẽ rửa mắt mà đợi.”
Người của đội dự bị cứ thế rời đi, Nhiếp Nhiên thu dọn toàn bộ bàn ăn của bọn họ.
Nhưng lúc này, ánh mắt của những người ở Quân khu 2 khi nhìn về phía Nhiếp Nhiên đã hoàn toàn khác.
Trời đất ơi!
Một học viên xuất sắc từng sắp bước vào lớp 1, bây giờ lại vào lớp bếp núc ở Quân khu 2 của bọn họ.
Đầu óc sư đoàn trưởng có vấn đề à?