Thời gian chậm rãi trôi qua, trời dần sáng tỏ nhưng gió bấc vẫn rít gào không ngừng, thậm chí càng có xu hướng mạnh thêm.
Khi tiếng chuông báo sáu giờ vang lên, tất cả binh lính lại nối đuôi nhau xuống lầu, tập hợp trên sân huấn luyện.
Khi bọn họ chạy qua Nhiếp Nhiên, ai nấy đều nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường, hoặc trào phúng, hoặc lo lắng, đương nhiên lo lắng chỉ có Cổ Lâm và Phương Lượng. Phương Lượng gần như mất ngủ cả đêm, với hiểu biết của anh ta về Nhiếp Nhiên, chắc chắn là cô sẽ không cúi đầu rồi.
Mà nếu cô không cúi đầu thì việc này sẽ thật sự lâm vào bế tắc.
Anh ta ưu sầu nhìn Nhiếp Nhiên vẫn đứng bất động tại chỗ, sau đó bất đắc dĩ theo đội ngũ đi tập hợp.
Mà người đi cuối cùng là Quý Chính Hổ, hôm nay anh ta làm sĩ quan huấn luyện.
Anh ta cũng đã nghe nói về chuyện tập hợp lúc nửa đêm rồi.
Dám ra mặt chống đối, hơn nữa còn không phục mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện, nữ binh này thật sự rất to gan.
An Viễn Đạo phạt cô đứng khiến Quý Chính Hổ cảm thấy vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Sau khi kết thúc phạt đứng, anh ta phải phạt cô chạy mang vật nặng 10km mới được!
Quý Chính Hổ nhìn Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên trước ánh mắt soi mói của mọi người, sau đó bước qua, bắt đầu đi thể dục buổi sáng.
Không bao lâu sau, trên sân huấn luyện vang lên những tiếng mắng tức giận của sĩ quan huấn luyện và tiếng thở hổn hển của đám lính, Nhiếp Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc lạnh nhạt, không hề bị bọn họ ảnh hưởng tới.
Sau khi kết thúc nửa tiếng thể dục sáng, khi tất cả mọi người trở về sửa sang lại tư trang, mấy người Nghiêm Hoài Vũ và Cổ Lâm đang định tới gần cô thì lại nghe thấy tiếng quát giận dữ của Quý Chính Hổ, vì thế đành quay trở về phòng ngủ.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ tranh thủ buổi trưa tới chỗ Nhiếp Nhiên, thuận tiện đưa đồ ăn cho cô, nhưng còn chưa ăn xong thì đã bị Quý Chính Hổ bắt cả lớp ra ngoài thực hành khảo nghiệm chịu rét - mang vật nặng bơi giữa mùa đông.
“Chết tiệt, Quý Chính Hổ bị điên rồi à? Lính của mình bị lớp 1 bắt nạt như thế còn chẳng dám hé răng gì, đúng là không có tính người!” Nghiêm Hoài Vũ vừa mới ăn được một miếng bánh bao, nghe thấy vậy liền tức giận mắng.
“Quý Chính Hổ sẽ chẳng quan tâm mấy việc đó đâu. Anh ta chỉ biết huấn luyện chúng ta, chẳng bao giờ quan tâm những cái khác.” Khi Quý Chính Hổ ra lệnh một tiếng, Kiều Duy vội vàng đặt bát canh xuống.
“Nói thẳng ra là anh ta khinh thường lớp 6 chúng ta còn gì.” Nghiêm Hoài Vũ bĩu môi.
Mã Tường nhăn mặt, khờ khạo nói: “Cũng không hẳn mà, có khi sĩ quan huấn luyện Quý đang âm thầm lo lắng ấy chứ.”
Nghiêm Hoài Vũ khinh thường xùy một tiếng, hỏi Kiều Duy: “Cậu tin được không?”
Kiều Duy khẽ lắc đầu: “Không tin.”
Khi ba người đang nói chuyện, bên tai lại truyền tới tiếng gầm giận dữ của Quý Chính Hổ: “Điếc hết rồi đúng không? Mau tập hợp!”
Nháy mắt, toàn bộ lớp 6 đều tập trung ở cửa căng tin. WebTru yenOn linez . com
Không quá hai phút, mọi người đều mặc quân trang dày rồi đi thẳng tới hồ nước ở khe núi phía sau.
Còn các lớp khác thì đều im lặng ăn cơm trưa.
“Có phải anh quên gì rồi không?” Trần Quân chỉ về phía bóng người đứng trên sân huấn luyện cách căng tin không xa.
“Hừ! Nhịn một ngày không chết được! Để cô ta phải khắc ghi trong lòng cái gì gọi là phục tùng!” An Viễn Đạo nhìn về phía Nhiếp Nhiên ở trên sân huấn luyện, lạnh lùng hừ một tiếng.
Suốt một ngày, nơi Nhiếp Nhiên đứng tựa như cấm địa, không ai dám bước vào, cô vẫn vô cùng thản nhiên.