“Ồ? Không đáng tin? Bọn họ làm sai chuyện gì sao?” Nhiếp Nhiên cười liếc nhìn ông ta.
Cát Nghĩa bật cười thành tiếng, lắc đầu nói: “Chuyện gì cũng đều làm giúp tôi rất hoàn hảo, nhưng… nói đi cũng phải nói lại, tôi luôn cảm thấy bất an.”
Nhiếp Nhiên nhếch mép.
Dĩ nhiên sẽ không yên tâm rồi.
Hai người Uông Tư Minh và Dương Thụ vì mình mà leo lên quá nhanh, dĩ nhiên sẽ không được Cát Nghĩa tin tưởng rồi.
Cái gì quá hoàn mỹ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không thực tế.
“Tôi còn tưởng ông vì tôi nên mới không dám dẫn theo hai người họ cơ đấy.” Cô cố ý làm dịu bầu không khí, trêu đùa.
Cát Nghĩa nhất thời cười lớn, “Cô cũng có thể nghĩ như vậy.”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn ông ta, “Xem ra hôm nay tâm trạng Cát gia rất tốt.”
Cát Nghĩa thu lại mấy phần ý cười, cảm thán nói: “Đúng vậy, sắp ký được hợp đồng rồi, sao có thể không vui được chứ?”
Ông ta bận bịu bao ngày như vậy cũng chỉ vì hôm nay.
Mấy ngày nay, ông ta mất ăn mất ngủ, chỉ sợ không những Hoắc Hoành bỏ hợp tác mà còn bị anh đá bay sào huyệt. Trong giới ai cũng biết anh nổi tiếng đen ăn đen, một khi lật mặt là sẽ vô cùng tàn ác.
“Hơn nữa, một khi con đường được mở ra, tất cả coi như đã chốt xong, tâm sự lớn nhất trong lòng tôi coi như cũng được cởi bỏ.”
Nhiếp Nhiên tán đồng gật đầu với câu nói này của Cát Nghĩa, “Ừm, cuối cùng cũng có thể kết thúc.”
Có điều “kết thúc” mà hai người nghĩ tới không giống nhau.
Một người nghĩ rằng mở ra được con đường là có thể kiếm tiền rồi.
Còn một người lại nghĩ một khi hợp đồng được ký, bắt được người là có thể kết thúc nhiệm vụ lần này. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hai người ôm nỗi lòng riêng, im lặng cho đến khi xe đến điểm đích mới cùng xuống xe.
Ngẩng đầu nhìn, Nhiếp Nhiên phát hiện địa điểm bàn chuyện chính là nhà hàng lần trước ăn cơm cùng Hoắc Hoành.
Hình như mỗi lần Cát Nghĩa có đàm phán gì quan trọng đều tổ chức ở đây.
Rốt cuộc nhà hàng nhỏ này có gì thu hút Cát Nghĩa chứ?
Nhiếp Nhiên mang theo sự hiếu kỳ này đi theo sau Cát Nghĩa vào trong.
Vừa vào phòng, Nhiếp Nhiên phát hiện bên trong có không ít người đang ngồi.
“Xin chào Cát gia.” Trịnh Khúc ngồi gần cửa nhất, thấy Cát Nghĩa vào, vội vàng đứng dậy cười chào hỏi, sau đó nhìn thấy Nhiếp Nhiên, cũng cười nói: “Ồ, cô Nhiếp cũng tới rồi.”
Đám đông nghe thấy gọi cô Nhiếp thì đều chuyển ánh nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Trong đó, có một người đàn ông trung niên nhìn Nhiếp Nhiên từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô Nhiếp? Chính là người đã đá bay sào huyệt của Phú Hải và Đường Lôi Hổ đó sao?”