“Không ngờ trong nhóm binh lính tôi huấn luyện lại có hai người trở thành chiến hữu của tôi. Điều này làm tôi rất vui mừng, chứng tỏ tôi vẫn rất có tố chất làm sĩ quan huấn luyện.”
Nhiếp Nhiên bật cười nói: “Đó đâu phải là tố chất, rõ ràng chính là đạp phải vận sh*t chó mới gặp được hai người bọn em.”
“Đúng vậy, tôi đạp vận shi*t chó gặp hai người các em!”
Rồi Phương Lượng nhét túi đồ trong tay cho Nhiếp Nhiên, “Mấy cuốn sách này cho em, trong đó có rất nhiều ghi chép và chú giải, hy vọng lần này em có thể thông qua kỳ thi.”
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết phải nói gì. Không chỉ Cổ Lâm mà ngay cả Phương Lượng cũng vậy.
“Được rồi, nể tình thầy từng là giáo quan của em, em sẽ giữ chỗ sách này lại.”
Phương Lượng nghiêm túc nói: “Không chỉ giữ lại mà còn phải xem cẩn thận! Lần nào thi tôi cũng đạt hạng xuất sắc, em đã từng là lính của tôi nên không thể làm xấu mặt người sĩ quan huấn luyện này được.”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Thầy yên tâm đi, cho dù em làm mất mặt thầy thì Lý Kiêu cũng sẽ bù lại cho thầy.”
“Tôi chưa bao giờ lo lắng về Lý Kiêu. Chỉ có em! Nhiều chuyện nhất, cũng ầm ĩ nhất!” Phương Lượng nói xong, lại dặn dò Lý Kiêu đơn giản mấy câu rồi nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải đi đây, nếu không sẽ không kịp chuyến xe buýt cuối cùng mất.”
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng thôi không đùa giỡn nữa. Lý Kiêu từ trước đến giờ không giỏi ăn nói thì chỉ cúi chào Phương Lượng.
Phương Lượng nhìn cổng đơn vị dự bị lần cuối cùng với ánh mắt lưu luyến bịn rịn rồi rời đi.
Sau khi tiễn Phương Lượng đi, Nhiếp Nhiên xách túi sách kia cùng Lý Kiêu trở về.
“Cậu biết thầy ấy phải đi từ lúc nào thế?” Lý Kiêu hỏi.
“Hôm sát hạch.”
“Vậy tại sao cậu không nói với tôi từ sớm?”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Hai ngày nay vì chuyện của Thiên Dạ mà cậu...”
Sau khi nhắc đến Thiên Dạ, Nhiếp Nhiên bỗng chốc dừng lại.
“Tại sao không nói tiếp?”
“Có chuyện này tôi phải nói với cậu.”
Nhìn vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi cổ quái, Lý Kiêu gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.
“... Thiên Dạ cũng nằm trong lần điều chuyển này, tôi nghĩ chắc cô ta sẽ không quay lại nữa.”
Cô vừa mới dứt lời, gương mặt Lý Kiêu đã hoàn toàn u ám. Thấy vẻ mặt không vui ấy, Nhiếp Nhiên quyết định chuồn.
“Tôi đi về ôn tập trước đây.”
Sau đó cô chạy mất.
Nhiếp Nhiên như bôi dầu dưới lòng bàn chân muốn về phòng ngủ một giấc, không ngờ lại gặp phải Quý Chính Hổ giữa đường. Quý Chính Hổ vốn muốn đi tìm cô nên lập tức gọi cô lại.
“Sĩ quan huấn luyện, có chuyện gì không ạ?”
“Có thành tích rồi.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Tôi có thể ở lại lớp 6 không?”
Quý Chính Hổ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lần này xếp lớp xong thì sẽ không đổi nữa, em thật sự đã nghĩ kĩ muốn ở lại lớp 6 chưa?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Vâng, tôi nghĩ kĩ rồi.”
“Tại sao?” Quý Chính Hổ cảm thấy khó hiểu.
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Tôi lười, không thích chuyển chỗ.”
Quý Chính Hổ lạnh lùng nói: “Tôi hy vọng em có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục hơn.”
“Vậy thầy muốn biết điều gì?”
“Tại sao em không muốn vào lớp 1?”
Nhiếp Nhiên dửng dưng nói: “Quy định xếp hạng đã bị hủy bỏ rồi, lớp 1 và lớp 6 có gì khác nhau?”
Quý Chính Hổ cau mày, nghiêm túc nói: “Nhưng em biết rõ là cho dù hủy bỏ thì thực lực của lớp 1 và lớp 6 vẫn có chênh lệch.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, đôi mắt tràn đầy sự bất khuất ngang ngạnh, “Đối với tôi mà nói sự chênh lệch chính là để vượt qua. Ai quy định lớp 1 vĩnh viễn đứng vững không ngã, tôi muốn thay đổi thông lệ này!”
“Được, tôi chờ em làm được điều đó.” Quý Chính Hổ nhìn cô, sau đó rời đi. WebTru yenOn linez . com