Xe dần dần lái ra khỏi trung tâm thành phố, đi tới ngoại ô.
Bến tàu bị bỏ hoang Đạt Khôn hẹn là ở giáp ranh thành phố A.
Lúc A Lạc lái xe chạy đến bên trong bến tàu, phát hiện nơi này vô cùng hoang vắng.
Dưới bóng tối, hai cái đèn lớn của xe chiếu sáng cả một vùng.
Hoắc Chử ngồi bên trong xe, nhìn về phía mặt sông xa xôi, đợi tàu của Đạt Khôn.
A Lạc cùng với đám thuộc hạ khác ngồi ở bên trong xe sẵn sàng đợi lệnh.
Trên bến tàu tối đen, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng sóng đang vỗ rì rào.
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười phút nữa là đến giờ hẹn.
Trong lúc không có việc gì làm, Hoắc Chử châm một điếu thuốc, dựa vào ghế, thoải mái hút từng hơi, dường như đã vô cùng nắm chắc đơn hàng này rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng, lúc còn hai ba phút nữa, xa xa vang lên tiếng sóng nước.
Hoắc Chử nhìn ra xa, trong bóng đêm mơ hồ thấy một bóng đen to lớn chậm rãi đến gần bờ.
Hắn biết, đây nhất định là thuyền của Đạt Khôn.
Hắn lập tức dập điếu thuốc, đi xuống xe, chuẩn bị nghênh đón.
Thuyền đi từ phía xa đến, cuối cùng đậu sát bên bờ.
“Ha ha, Khôn lão đại thật đúng giờ.” Hoắc Chử vừa nhìn thấy Đạt Khôn nhảy từ trên thuyền xuống, cười lập tức nghênh đón.
Vì lúc đó Hoắc Chử đồng ý yêu cầu hợp tác lâu dài, cho nên sắc mặt Đạt Khôn vẫn khá gượng gạo, “Làm ăn đương nhiên phải đúng giờ.”
Hoắc Chử là bên thắng, rõ ràng tâm trạng tốt hơn Đạt Khôn, hắn cười nói: “Tôi thích nhất người hợp tác đúng giờ như Khôn lão đại.”
Đạt Khôn mất đi con bài để thực hiện kế hoạch lớn là Hoắc Hoành, chỉ có được hợp tác lâu dài mất ba phần, đả kích lớn như vậy khiến hắn thật sự không có tâm trạng gì mà nói chuyện với Hoắc Chử, trực tiếp hỏi: “Tiền đâu?”
“Ha ha, không ngờ Khôn lão đại cẩn thận như vậy.” Nói rồi Hoắc Chử lấy điện thoại di động trong túi ra, ấn xuống, màn hình lập tức hiện ra một hình ảnh, số tiền phía trên có một chuỗi số 0. Hoắc Chử cười đưa điện thoại ra ngoài, cười hỏi: “Thế nào, Khôn lão đại, mấy số 0 này không sai chứ?”
Đạt Khôn nhìn một cái, gật đầu, “Không sai.”
Hoắc Chử thu lại điện thoại, sau đó hỏi: “Vậy hàng đâu?”
Đạt Khôn quay sang nhìn tên thuộc hạ sau lưng, đưa mắt ra hiệu.
Tên thuộc hạ kia vội vàng gật đầu, sai người chuyển hết những thùng hàng trên thuyền xuống.
Hoắc Chử tùy ý chỉ một thùng, A Lạc sau lưng lập tức đi qua cậy thùng gỗ ra, thuận tay cầm một bọc, dùng dao cắt ra, chấm ngón tay nếm thử.
Sau đó, hắn mới gật đầu với Hoắc Chử, ý bảo lô hàng này không có vấn đề.
Hoắc Chử lập tức cười hài lòng, nói với Đạt Khôn: “Khôn lão đại, chúng ta một tay giao tiền một tay giao hàng chứ?”
Đạt Khôn ừ một tiếng.
Hoắc Chử biết lần này Đạt Khôn chịu thua thiệt ở chỗ mình, tâm trạng buồn bực nhất thời chưa hết được.
Hắn cũng không so đo, lấy điện thoại ra, cười định ấn nút thanh toán, đột nhiên phía xa lóe lên rất nhiều ánh đèn pin.
“Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!”
Những ánh đèn pin kia nhanh chóng tập trung lên người bọn họ.
Đạt Khôn gặp phải chuyện như vậy từ trước đến giờ phản ứng rất nhanh, hắn túm lấy cổ áo Hoắc Chử, hung dữ nói: “Hoắc Chử, mẹ kiếp mày dám bán đứng tao à!”
Hoắc Chử chưa bao giờ trải qua chuyện này, ngẩn ra hai giây, lúc cổ áo bị túm mới hoàn hồn lại, vội vàng giải thích: “Không phải tôi! Sao tôi có thể bán đứng anh được!”
“Tất cả giơ tay lên! Các người đã bị bao vây!” Cảnh sát ở phía xa vừa hô lên với đám người bọn họ, vừa dắt chó nghiệp vụ lao tới.
Chương 1474.2MÀY BÁN ĐỨNG TAO? - MÀY KHÔNG BẰNG HOẮC HOÀNH!
Đạt Khôn thấy tình thế không ổn, lập tức hô lên với đám thuộc hạ: “Chạy mau!”
Sau đó hắn rút khẩu súng bên hông ra bắn một phát súng về phía cảnh sát đằng xa.
Đoàng!
Đám cảnh sát lập tức dừng động tác, nhao nhao tìm chỗ có thể tránh, sợ bị đạn bắn bị thương.
Đạt Khôn nhân cơ hội, dẫn thuộc hạ chạy đến thuyền của mình.
Người của Hoắc Chử cũng lập tức bảo vệ Hoắc Chử cùng Đạt Khôn chạy lên trên thuyền.
Với số lượng ma túy trong những cái hòm kia, lôi bọn họ ra ngoài bắn chết mười lần cũng không đủ.
Cho nên hắn nhất định phải trốn.
Cảnh sát vội vàng đuổi theo.
Thuộc hạ của Đạt Khôn và thuộc hạ của Hoắc Chử hiệp lực lại chặn ở phía sau, nổ súng tranh thủ cho Đạt Khôn và Hoắc Chử cơ hội lên thuyền.
Cảnh sát cũng nổ súng bắn lại.
Đoàng... đoàng đoàng...!
Đạn bắn qua lại tóe lên tia lửa.
Hai bên đều dùng hết hỏa lực.
Đạt Khôn thấy người của mình lần lượt bị bắn trúng ngã xuống, không nhịn được mắng một câu, “Mẹ kiếp!”
Sau đó, hắn nhắm chuẩn vào mấy cảnh sát kia nổ ba phát súng.
Hai người trong đó bị bắn trúng ngã xuống, còn một người kịp thời né tránh mới tránh được.
Đạt Khôn tham gia vào khiến cảnh sát cẩn thận hơn, nhất thời hỏa lực giảm đi không ít, vì vậy Đạt Khôn hô lên với người bên cạnh: “Mau, tất cả mọi người chạy lên thuyền!”
Sau khi nói xong, hắn lại quay lại bắn mấy phát về phía xa. Đoàng... đoàng đoàng...!
Đạn bắn vào hòm sắt phát ra tiếng “keng keng keng” nặng nề.
Thấy cảnh sát đều nấp đi, Đạt Khôn cười khẩy.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên “đoàng...” một tiếng, một viên đạn lao tới từ một góc vô cùng xảo quyệt.
Đạt Khôn lập tức cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng cúi đầu xuống, viên đạn bay qua đỉnh đầu hắn, cắm xuống đất.
Hắn quay phắt đầu lại nhìn về phía đạn lao ra. Nhưng thấy cách bến tàu không xa có một sườn dốc nhỏ, nơi đó có một cánh rừng, căn bản không nhận ra có ai ở trong đó nổ súng bắn mình.
Đoàng đoàng...
Mấy tiếng súng lại vang lên sau lưng.
Đạt Khôn định lao về bến tàu, nhưng phía sườn dốc lại có tiếng súng vang lên, từng viên đạn bắn ra ép hắn không thể lên thuyền được.
Mà lúc này, những cảnh sát sau lưng cũng bắt đầu ép tới gần.
Trước khi chưa tìm được bia đỡ đạn sau lưng, hắn không thể đứng ở đó chờ chết được.
Vì vậy hắn dứt khoát nói với đám người kia: “Chia ra, tự tìm chỗ yểm trợ cho tao!”
Đạt Khôn ra lệnh, các anh em bên kia lập tức chia ra.
Chỉ có người của Hoắc Chử là chưa kịp chia ra, mất đi trụ cột của Đạt Khôn, đám người kia trở thành mục tiêu, trong nháy mắt vài tên đã bị hạ gục.
Trong tiếng súng, A Lạc đẩy Hoắc Chử về phía Đạt Khôn, “Tam thiếu, mau tránh đi!”
Tuy Hoắc Chử không bằng Hoắc Hoành nhưng ít nhiều cũng có chuẩn bị tâm lý, hắn bình tĩnh gật đầu, vội vàng chạy về phía Đạt Khôn.
Nhưng ngay khi hắn sắp trốn ra sau cái rương sắt, chân hắn bị đạn bắn trúng.
“A!”
Chương 1474.3MÀY BÁN ĐỨNG TAO? - MÀY KHÔNG BẰNG HOẮC HOÀNH!
Sau một tiếng kêu thảm thiết, hắn ngã xuống đất.
Đùi hắn bị đạn bắn trúng, đau đến nỗi không bò dậy nổi, chỉ có thể cầu xin Đạt Khôn, “Khôn lão đại mau cứu tôi, mau!”
Đạt Khôn bắn liên tiếp mấy phát súng về phía cảnh sát đằng xa. Nghe thấy Hoắc Chử cầu cứu, hắn do dự mấy giây, sau đó kéo Hoắc Chử từ bên ngoài rương sắt vào.
Hoắc Chử thấy mình đã an toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn còn chưa kịp cảm ơn, Đạt Khôn đã muốn móc túi hắn. Hoắc Chử đột nhiên cảm thấy không ổn, hắn vội vàng bảo vệ cái túi chỉ có điện thoại của mình, hô lên: “Anh muốn làm gì! Anh buông tay ra!”
Hóa ra sở dĩ Đạt Khôn cứu hắn không phải bởi vì tốt bụng, mà là muốn số tiền trong cái điện thoại kia!
Chỉ cần khoản tiền kia được chuyển đi, Đạt Khôn có thể lập tức rời khỏi nước Z.
Tay Đạt Khôn bị Hoắc Chử nắm chặt, nhất thời không thể nào cướp được cái điện thoại kia.
Nhưng lâu dần, Hoắc Chử vốn bị thương ở chân không có cách nào chạy đi được, cộng thêm không chữa trị kịp thời, máu trên chân không ngừng chảy ra ngoài, đương nhiên không địch lại được Đạt Khôn.
Hai người dây dưa một trận, Đạt Khôn đạp vào ngực Hoắc Chử một cái, sau đó cướp cái điện thoại kia, “Đưa đây cho tao!”
Hắn nhanh chóng ấn mấy cái trên màn hình, lúc hình ảnh trên màn hình chuyển đến mục thanh toán thành công, hắn mới cười hài lòng.
Sau đó hắn ném lại cái điện thoại kia xuống bên cạnh Hoắc Chử.
“Tất cả mọi người, lập tức rút lui!” Đạt Khôn hô lên với các anh em.
Hoắc Chử nằm bò dưới đất nghe thấy thế, lập tức cuống lên, “Dẫn tôi theo nữa! Tiền tôi cũng đưa anh rồi, anh không thể bỏ tôi lại được!”
Đạt Khôn cười lạnh, “Dẫn mày đi cùng? Mày thấy tao có giống người điên không?”
Bây giờ đám người bọn họ rời đi cũng khó khăn, nếu như đưa thêm cả tên què này đi, chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình à.
Hoắc Chử suy tính, dưới tình thế cấp bách, vội vàng nói: “Tôi... tôi... tôi có thể cho anh tiền! Cho anh rất nhiều rất nhiều tiền!”
“Cho tao tiền?”
Đạt Khôn giống như bị thuyết phục, rơi vào suy nghĩ.
Sự do dự này ở trong mắt Hoắc Chử chính là một cơ hội, hắn liên tục gật đầu, “Đúng, tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, bao gồm cả ba phần kia nữa, tôi cũng có thể không cần, chỉ cần anh đưa tôi đi, thật đấy, tôi thề! Hợp tác của chúng ta từ đây chia năm năm.”
“Chỉ năm năm thôi à?” Nghe giọng Đạt Khôn có vẻ cũng không hài lòng với kết quả này.
“Vậy... bốn sáu? Tôi bốn anh sáu, thế nào?”
Hắn không ngừng vì mình mà thêm tiền, muốn để cho Đạt Khôn đưa cả mình đi.
“Chỉ cần tao đưa mày đi, mày sẽ chia bốn sáu với tao?” Đạt Khôn nhìn hắn từ trên xuống dưới, giống như đang nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của hắn.
“Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần anh đưa tôi đi, tôi sẽ chia bốn sáu với anh.”
“Chỉ sợ bây giờ tao nói chia ba bảy, hai tám, một chín, mày cũng sẽ đồng ý nhỉ?”
Hoắc Chử bị hắn châm chọc như vậy, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Đạt Khôn thấy Hoắc Chử lúng túng, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mặc dù có cảnh sát cắt đứt đường tiền tài của hắn khiến hắn rất không dễ chịu, nhưng có thể thấy Hoắc Chử hèn mọn cầu xin mình như vậy, cũng coi như quét hết phiền muộn mấy ngày qua rồi.
Hắn lạnh lùng cong môi lên, liếc xuống đất, định dẫn người rút lui.
Hoắc Chử thấy mình sắp bị bỏ lại, dứt khoát hung dữ nói với Đạt Khôn: “Anh không thể đi! Anh đừng quên chúng ta là quan hệ hợp tác, cùng hội cùng thuyền! Nếu anh bỏ tôi lại đây, anh không sợ tôi vào đồn cảnh sát rồi sẽ khai anh ra à?!”
Vết thương của hắn vẫn đang chảy máu, trên trán đầy mồ hôi lạnh, lúc nói chuyện giọng cũng hơi yếu ớt.
Hoắc Chử biết, nếu như câu nói này của hắn không thể khiến Đạt Khôn dừng bước, mình chắc chắn phải chết.
Nhưng may mà Đạt Khôn đã dừng lại.
Chương 1474.4MÀY BÁN ĐỨNG TAO? - MÀY KHÔNG BẰNG HOẮC HOÀNH!
Hắn cau mày, dường như rất tán thành nói: “Đúng vậy, chúng ta là một thể, nếu mày bị bắt, có thể tao cũng khó giữ tính mạng. Vậy nếu đã thế thì tại sao tao không trực tiếp giải quyết mày tại chỗ?” Đạt Khôn giơ súng nhắm vào Hoắc Chử, cười cuồng vọng.
Hy vọng đã tắt, Hoắc Chử lập tức kinh hãi, “Cái gì?! Không, không, không! Khôn lão đại anh không thể giết tôi, anh không thể giết tôi! Chúng ta là bạn hợp tác, chúng ta còn có cùng mục tiêu chung!”
Đạt Khôn cười lạnh, “Mục tiêu? Mày còn có mặt mũi nhắc đến mục tiêu với tao à, mày không nghĩ xem tao thành ra như này là do ai ban tặng!”
Hoắc Chử nghiến răng, khó nhọc nói từng tiếng: “Chuyện đó làm sao có thể trách tôi được, tôi cũng không biết là ai tiết lộ tin tức này! Hơn nữa, ai biết có phải là bên chỗ anh xảy ra sơ suất không!”
Đạt Khôn cười xán lạn, “Nếu mày cảm thấy là lỗi của tao, còn cầu xin tao làm gì!”
Một câu nói đã hoàn toàn chặn đứng Hoắc Chử.
“Không, không phải vậy, ý của tôi là...”
Đoàng! Dột nhiên, một viên đạn bắn vào thùng sắt phát ra một tiếng vang lớn.
Sau đó, tiếng súng càng lúc càng dày đặc vang lên bên ngoài.
Thuộc hạ của Đạt Khôn mạo hiểm mưa đạn nhào qua, nói với Đạt Khôn: “Lão đại, lại có một nhóm cảnh sát nữa tới, chúng ta không đấu lại được, mau đi thôi!”
Nói rồi, tên đó kéo Đạt Khôn ra ngoài.
Hoắc Chử thấy thế, vội vàng nhào tới, ôm lấy chân Đạt Khôn, không ngừng cầu xin, “Khôn lão đại, Khôn lão đại! Anh đưa tôi đi cùng đi, cầu xin anh đưa tôi đi cùng đi.”
WebTru yenOn linez . com
Đạt Khôn nhìn hắn từ trên cao xuống, cười chế nhạo, “Xem đi, đây chính là sự khác biệt giữa mày và Hoắc Hoành! Nếu như hôm nay đổi thành tao bị cảnh sát bao vây, nhất định anh ta sẽ có kế hoạch B an toàn rút lui khỏi nơi này, chứ không giống như mày, chỉ biết ở đó thảm hại cầu xin tao.”
“Không thể nào! Một tên tàn tật như hắn có thể làm tốt hơn tôi à? Ha! Chỉ sợ đến lúc đó thật, ngay cả chạy hắn cũng không kịp!”
“Vậy sao? Sao tao lại cảm thấy không phải thế? Ít nhất, anh ta chưa bao giờ sợ chết.”
Khi đó vì có thể đàm phán hợp tác với Đạt Khôn, Hoắc Hoành biết rõ trong rượu có vấn đề, cũng đã biết thân thể mình xuất hiện vấn đề nhưng vẫn không nói một câu.
Và cả cái lần uống rượu pha kết tinh số 3 nữa, thân thể không thể chịu được, lúc nào cũng có thể chết mà Hoắc Hoành vẫn không hề cầu xin một lần.
Chỉ riêng điểm này, khí phách của Hoắc Hoành đã mạnh hơn Hoắc Chử rất nhiều.
Đạt Khôn đá Hoắc Chử ngã lăn dưới đất, cười châm biếm nói: “Thừa nhận đi Hoắc Chử, cho dù anh ta chết rồi, mày cũng vĩnh viễn không bằng anh ta.”
Hoắc Chử bị đập vào cái chân đau, hổn hển phản bác, “Không phải vậy, không phải vậy! Tôi có thể làm tốt hơn hắn, tôi có thể!”
“Nhưng tiếc là mày đã không có cơ hội như vậy nữa rồi.”
Đạt Khôn lạnh nhạt nói xong câu này, sau đó đã giơ súng, bóp cò.
Đoàng!
Đoàng!
Đồng thời với tiếng súng của Đạt Khôn, một tiếng súng khác cũng vang lên.