Cô nghi ngờ đi theo Nghiêm Hoài Vũ về phía sân bay.
Bên trong sân bay có tổng cộng mười một chiếc máy bay trực thăng xếp hàng ngay ngắn trên bãi cỏ.
Nhiếp Nhiên càng đi vào càng nhìn thấy có rất nhiều người đứng ở trước một chiếc máy bay trực thăng. Người của đơn vị dự bị, còn cả người của Quân khu 2 cũng đứng ở đó.
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ thì đột nhiên một bóng người nhỏ bé đã từ phía trước lao nhanh vào trong lòng cô, khiến cô lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
“Chị anh hùng!” Giọng nói non nớt vang lên bên eo, Nhiếp Nhiên khẽ thở dài, quả nhiên vừa rồi mình không nhìn lầm.
Là Khắc Lý!
May mà vừa rồi mình không né tránh, nếu không chắc chắn thằng nhóc này sẽ đâm vào cái máy bay trực thăng ở sau lưng mình.
Lý Tông Dũng chậm rãi đi tới, cười hiền hòa nói với Nhiếp Nhiên: “Bọn họ phải đi rồi, trước khi đi khăng khăng đòi gặp cô một lần.”
“Tôi đã nghe Kha Lỗ nói rồi, cảm ơn cô đã cứu chúng tôi.” Y An Đức đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên.
“Đúng vậy, cảm ơn cô đã cứu chúng tôi!” Mấy chục dân đảo sau lưng cũng gật đầu.
Lúc này, cái đầu tóc xù trong lòng cô chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt trong suốt như nước của Khắc Lý lấp lánh, cậu bé mỉm cười nói với cô: “Chị, chị biết không? Lúc ấy em còn nghĩ nếu chị có thể tới cứu chúng em thì tốt rồi, không ngờ chị lại đến cứu chúng em thật.”
Được bọn họ cảm ơn như vậy, Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Lần này không thể coi là tôi cứu được.”
Nếu như Hoắc Hoành không nói cho cô biết địa điểm có lẽ cô phải tìm rất lâu, hơn nữa cô vì Hoắc Hoành mà làm nổ hang ổ của lũ cướp biển, suýt nữa chôn sống bọn họ, cho nên thật sự không dám nhận phần công lao này.
Lý Tông Dũng nghe thấy cô nói thế thì chỉ im lặng cười. Ông hiểu rõ hàm ý trong câu nói này của Nhiếp Nhiên. Cô đang nhận một phần công lao thay Hoắc Hoành.
Nhiếp Nhiên chỉ các binh lính của đơn vị dự bị và Quân khu 2 nói: “Thật ra bọn họ đều có phần, nếu không nhờ bọn họ ra sức đào, cho dù tôi biết mọi người ở đâu cũng vô ích.”
“Tôi biết.” Y An Đức nhìn nhóm binh lính sau lưng, lại quay đầu lại nói với Nhiếp Nhiên: “Nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn phải đại diện cho những người dân đảo cảm ơn cô, không có cô, chúng tôi có thể sẽ chết ở đó, thật sự cảm ơn cô!”
“Không thể nào!”
Cho dù cô không cứu người thì chắc chắn Hoắc Hoành cũng sẽ không để cho nhóm người này bị thương.
Nhưng cô nói như đinh đóng cột như vậy lại làm Y An Đức hơi hoang mang.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế lập tức bồi thêm một câu, “Ý tôi là, cho dù không có tôi, nhóm binh lính này cũng sẽ cứu mọi người ra.”
Đáng chết! Hôm nay cô làm sao thế!
Mọi người ở đây lại lập tức bừng tỉnh. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Còn Lý Tông Dũng thì cười thầm.
Cô gái này lại cũng có lúc thất thường, hơn nữa còn thất thường hai lần như vậy.
Xem ra mùa xuân của tên nhóc kia sắp đến rồi!