Cô ăn hết đồ ở phố lớn ngõ nhỏ thành phố Z, nơi nào có đồ ăn ngon, nơi nào nổi tiếng cô đều đi hết.
Mỗi lần Triệu Lực đi theo cô, nhìn cô ăn một mình, vừa thèm vừa đói, lâu dần hắn dứt khoát chờ ở trong xe, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Còn Nhiếp Nhiên thì đang đợi chính cơ hội này.
Chạng vạng tối, Nhiếp Nhiên cố ý dẫn Triệu Lực đến một nhà hàng rất nổi tiếng dạo gần đây. Ngồi ở trong phòng VIP nhỏ trên tầng hai, cô gọi đồ rồi ngồi ở đó yên tĩnh chờ thức ăn được mang lên.
Triệu Lực biết mình không có lộc ăn nên vẫn dựa theo thông lệ cũ trở lại trong xe yên tĩnh chờ cô ăn xong.
Nhiếp Nhiên đợi đồ ăn được mang hết lên, chắc chắn phục vụ sẽ không đi vào nữa, cô nhân lúc nhiều người thừa cơ đi ra cửa sau của nhà hàng.
Bây giờ là chạng vạng tối, mọi người đều vội về nhà. Nhiếp Nhiên đi vào quán ăn ở ngay bên cạnh nhà hàng, quen thuộc đi lên phòng VIP trên tầng hai.
Cô gõ nhẹ lên cửa mấy cái, cửa phòng lập tức được mở hé.
Người đi ra mở cửa là An Viễn Đạo.
Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn lách người vào trong.
An Viễn Đạo vừa đóng cửa xong liền hỏi: “Sao rồi, cô ấy đâu?”
Nhiếp Nhiên dửng dưng: “Chết rồi.”
“Cái gì? Không phải cô đã đồng ý với tôi là đưa cô ấy về sao?!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc anh ta.
An Viễn Đạo lập tức yên tĩnh lại, anh ta hít sâu một hơi, hỏi: “Ai giết.”
“Tôi.”
An Viễn Đạo khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn cô, “Cô giết cô ấy? Tại sao cô phải giết cô ấy? Cô dựa vào cái gì giết cô ấy, cho dù cô ấy có sai cũng nên giao cho đơn vị!”
Tâm trạng anh ta vô cùng kích động.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói: “Cô ta vì muốn kéo tôi xuống nước mà để lộ thân phận thật của tôi ở trước mặt Cát Nghĩa, tôi không còn cách nào khác mới giết cô ta.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Nói bậy! Chuyện này không thể nào!”
Nhiếp Nhiên không vội, cô lấy một cái bút thu âm từ trong túi ra, ấn mở rồi ném đến trước mặt anh ta, “Vậy thầy nghe cái này đi!”
Bên trong bút thu âm có tiếng dòng điện xè xè, chẳng mấy chốc đã truyền đến giọng nói quen thuộc của Thiên Dạ, “Cát gia, có lẽ ông không biết, thân phận thật của cô gái ông nhận này thật ra là lính của đội dự bị.”
“Tôi tin thầy nghe ra được giọng của Thiên Dạ, nếu như không nghe ra thầy có thể đem đi làm giám định, sẽ nhanh có được kết quả thôi.”
An Viễn Đạo nghe giọng nói trong bút thu âm nhiều lần, vẻ mặt không thể tin nổi, “Chuyện này... chuyện này không thể nào!”
Nhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế, trong giọng nói mặc dù có sự bất đắc dĩ nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng, “Cô ta bán đứng tôi nên tôi chỉ có thể nổ súng giết cô ta để chứng minh mình đã cắt đứt quan hệ với đơn vị. Sĩ quan huấn luyện An, tôi cũng không còn cách nào khác.”
An Viễn Đạo nhìn chằm chằm cái bút kia, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao Thiên Dạ phải nói câu đó.
“Thầy nói xem, chúng ta vất vả diễn một vở kịch như vậy, vòng một vòng lớn mới lừa được Cát Nghĩa, tôi không thể bỏ dở nửa chừng như vậy, hi vọng thầy có thể hiểu. Có điều thầy yên tâm, nhiệm vụ này nhất định tôi sẽ hoàn thành thật tốt.”
Nhiếp Nhiên nói nhanh, ngay cả một ngụm trà cũng không uống mà đã muốn đi ra ngoài.
Lúc cô sắp chạm vào chốt cửa thì nghe thấy tiếng An Viễn Đạo truyền từ sau lưng đến.
“Thật ra cô đã sớm định giết chết cô ấy rồi, đúng không?”
Tay Nhiếp Nhiên khựng lại.
Giọng nói sau lưng lại vang lên:
“Với tính cách của cô thì sao có thể để một người từng hãm hại mình còn sống trở về.” An Viễn Đạo chậm rãi trần thuật, “Hôm đó ở trong phòng cô nói với tôi muốn thay cô ấy hoàn thành nhiệm vụ này, hơn nữa sẽ đưa cô ấy về, còn muốn cùng tôi diễn một vở kịch, trên thực tế tất cả đều là kế hoạch cô đã sớm nghĩ kĩ rồi đúng không?”
Đến bây giờ nếu như anh ta còn không nghĩ ra thì đúng là quá ngu!
An Viễn Đạo ngẩng đầu lên, tức giận và bất lực, “Cô nói cô vòng một vòng lớn mới lừa được Cát Nghĩa, trên thực tế cô đâu chỉ lừa một mình Cát Nghĩa, cô đã lừa tất cả mọi người. Cát Nghĩa, tôi, Thiên Dạ, còn cả đám người Nghiêm Hoài Vũ đều bị cô lừa, đúng không?”
Nhiếp Nhiên im lặng một lát rồi, “An Viễn Đạo, thầy đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này. Thiên Dạ giết chiến hữu của mình là sự thật, danh tiếng này nói ra khó nghe thế nào thầy cũng biết. Bây giờ cô ta chết rồi, chuyện này cũng hoàn toàn chấn dứt, thầy hoàn toàn có thể báo cáo lên trên là cô ta hi sinh vì nhiệm vụ, ít nhất còn có thể giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho cô ta. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi! Còn nữa, ít nhất có một điều tôi không lừa thầy, đó là tôi thật sự sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thay thầy.”
Sau khi nói xong, cô kéo cửa phòng VIP đi ra ngoài.