Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt giơ tay lên bắn người chạy đầu tiên một phát súng.
Đoàng...
Tiếng súng vang lên, người kia ngã xuống.
“Rốt cuộc các người là ai!”
Mấy người còn lại không ngờ cô lại giấu súng trên người. Bọn họ liền đứng yên tại chỗ, chuẩn bị sẵn sàng rút súng ở thắt lưng bắn trả.
Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi mà còn nhếch mép cười, nói: “Đương nhiên là người đến để giải quyết các người rồi.”
Cô vừa dứt lời, lại một tiếng súng nữa vang lên.
Người xung quanh thấy người bên cạnh mình ngã xuống như vậy thì kinh hãi, liên tục lui về phía sau.
Đoàng...
Tiếng súng một lần nữa vang lên từ góc độ khác.
Lại một người ngã xuống.
Đám người kia căng thẳng tột độ.
Còn có những kẻ khác ở trong bóng tối ám sát bọn chúng!
Một người đàn ông trong đám người vội vàng hô lên với một tên thuộc hạ khác: “Mau, đi kéo chuông báo động ở kho hàng!”
“Vâng, vâng!”
Tên thuộc hạ đáp, sau đó ầm súng lui từng bước về phía nhà kho.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cô không vui vì bị phát súng vừa rồi quấy rầy. Chắc chắn Hoắc Hoành biết cô sẽ đích thân ra tay nên đã căn dặn thuộc hạ không được chống lại cô mà âm thầm bảo vệ cô.
Nhiếp Nhiên thu súng về, nhìn người muốn kéo chuông báo động kia, không ngăn cản mà chỉ nhẹ nhàng vung tay lên như hạ lệnh.
Ngay sau đó mấy tiếng súng “đoàng... đoàng... đoàng...” vang lên
Từng người từng người ngã hết xuống.
Tên thuộc hạ muốn đi kéo chuông báo động càng lúc càng sợ hãi, liều mạng không ngừng chạy về phía trước.
Còn một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
Hắn thấy cái chuông báo động màu đỏ ở cạnh cửa kho hàng càng ngày càng gần, tốc độ dưới chân cũng càng thêm nhanh.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Trong lúc này, Nhiếp Nhiên lại chậm rãi bước từng bước về phía hắn, ánh mắt hứng thú như mèo vờn chuột.
Hắn dốc hết sức lực lao như tên bắn, bấm vào cái nút màu đỏ rồi thở phào nhẹ nhõm.
Khác với hệ thống báo động khác, bấm nút còi sẽ hú inh ỏi. Hệ thống báo động này tân tiến hơn, chỉ cần gắn chíp trên người, khi có báo động, tất cả người trong kho hàng sẽ biết và chạy đến với tốc độ nhanh nhất.