Đứa con gái này đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà. Cả đời hắn chưa từng gặp người phụ nữ nào dám quang minh chính đại cười nhạo hắn.
Vừa rồi, nếu không nể tình Hoắc Hoành cứu mạng mình thì sao hắn có thể tạm tha cho cô ta dễ dàng như vậy chứ?
Cho dù không dùng tới đạn thì hắn cũng có cả ngàn cách khiến người phụ nữ này chết ngay tại đây!
“Có tin tao sẽ giết mày không hả?”
Sau khi Lưu Huy nói xong câu đó, trong mắt Hoắc Hoành hiện lên ánh sáng lạnh.
Tuy rằng vụ làm ăn này rất quan trọng, Lưu Huy cũng là một bạn làm ăn khá phù hợp với Hoắc thị, nhưng nếu hắn gây nguy hiểm cho Nhiếp Nhiên thì anh thà bỏ luôn vụ làm ăn này, cho dù làm như thế sẽ khiến Hoắc Khải Lãng tức giận.
Hoắc Hoành chậm rãi siết chặt khẩu súng trong tay, nhìn về Lưu Huy ở phía trước không chớp mắt.
“Anh có giết tôi cũng chẳng giải quyết được vấn đề đâu.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh tự rót cho mình một ly hồng trà.
“Tao thấy mày đúng là không thấy quan tài không đổ lệ rồi.”
Lưu Huy hoàn toàn bị chọc giận, giơ súng trong tay lên, mở chốt, nhắm vào Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn hắn, mỉm cười: “Tôi không thích người khác chĩa súng vào mình đâu, nói cách khác, người dám chĩa súng vào đầu tôi sẽ không có kết cục gì hay ho cả.”
Lưu Huy lập tức nổi giận, hắn bước nhanh tới trước mặt Nhiếp Nhiên: “Để xem mày chết rồi thì còn dám kiêu ngạo nữa không! Được thôi, tao cũng muốn xem xem kết cục của tao là như thế nào đây?”
Hắn vừa mới nói xong liền thấy thân hình người ngồi trước mặt đột nhiên cử động, thoắt cái đã tránh vào góc tường.
Lưu Huy cười khẩy, con bé này đúng là ngu ngốc, tưởng chỉ cần né tránh là sẽ không sao ư, cô ta tưởng đây là đao kiếm chắc? Tránh thoát một lần là đủ rồi à?
Đây là súng đấy, chỉ cần người còn ở trong phòng này thì dù có trốn thế nào, hắn cũng có thể một phát bắn chết cô ta luôn.
Nhưng đúng lúc hắn đắc ý định bóp cò thì chợt nghe thấy một tiếng súng nổ vang.
Nhưng người gục xuống không phải Nhiếp Nhiên, mà là Lưu Huy.
Hai tên thuộc hạ đi theo hắn thấy lão đại của mình ngã xuống thì lập tức tiến lên: “Lão đại!”
“Lão đại!”
“Đã vừa lòng với kết cục hiện tại chưa?” Nhiếp Nhiên dựa người vào tường, khoanh tay nhìn cửa sổ thủy tinh vừa bị bắn thủng.
Lúc này, gió lạnh ùa vào, tiếng gió rít vô cùng dữ tợn. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Vừa rồi khi cô nghe thấy Lưu Huy hỏi Hoắc Hoành về tay súng bắn tỉa, cô chợt nhớ tới ánh sáng trắng lóe lên ngoài cửa sổ lúc mình ngồi ăn cơm. Vì để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình nên cô cố ý chọc giận Lưu Huy, dụ hắn đến trước cửa sổ làm chuột bạch thí nghiệm một chút.
Không ngờ quả nhiên là thật!
Xem ra nhóm người kia hôm nay quyết tâm muốn làm cho đám người Hoắc Hoành phải chết ở chỗ này rồi.
Lưu Huy ngã trên mặt đất được hai tên thuộc hạ khó khăn nâng dậy, viên đạn kia găm vào xương bả vai của hắn.