Chỉ đành phải tiếp một đấm này của anh ta…
Nhưng tay trái của mình...
Thôi bỏ đi, đành phải thử vậy!
Nhiếp Nhiên dùng chân trụ lại, nắm đấm kia dần tới gần, cô híp mắt lại, ba ngón tay co vào, dùng tư thái muốn chế trụ cổ tay Quý Thế Cương, đánh cuộc vào một chiêu này...
Ai ngờ, đột nhiên có một luồng sức mạnh kéo cô ra ngoài, sau đó cô rơi vào một vòng tay, hơn nữa còn bị ôm chặt lấy.
Hơi thở quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi khiến cô nhíu mày.
Mà những người của lớp 6 đã bị biến cố vừa rồi làm cho sợ hãi tới mức đần mặt ra.
A a a...
Vừa rồi chính trị viên của bọn họ thật “man”, không ngờ lại ôm Nhiếp Nhiên vào lòng, sau đó đưa tay ra túm lấy nắm đấm đang vung tới của con ngựa điên kia.
Trái tim của mấy nữ binh của lớp 6 lập tức nổ tung!
Bọn họ bóp cổ tay thở dài, chỉ tiếc người ở trong vòng tay chính trị viên không phải là mình.
“Sĩ quan huấn luyện đã bảo cậu dừng tay, cậu lại không thèm để ý, bị cảm xúc cá nhân chi phối, đây không phải là biểu hiện của một chiến sĩ có tư cách. Vác vật nặng 15kg, chạy 50km, hiện tại, lập tức chấp hành!” Vòm ngực Hoắc Hoành hơi chấn động theo từng lời nói.
Nhiếp Nhiên ở trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hoắc Hoành một tay ôm mình, một tay giữ chặt lấy nắm đấm của Quý Thế Cương.
Cô biết quá rõ sức mạnh của nắm đấm đó, thế nhưng Hoắc Hoành lại có thể tiếp được thoải mái chỉ bằng một tay... Lực cánh tay của anh...
Quý Thế Cương cãi lại: “Nhưng vừa rồi sĩ quan huấn luyện An cũng bảo cô ta dừng tay, cô ta có dừng tay đâu!”
Giọng Hoắc Hoành lạnh như băng: “Tôi không nghe thấy, các em có nghe thấy không?”
Lúc này, đám nữ binh đang rung rinh của lớp 6 nhìn dáng vẻ cao ngất của Hoắc Hoành, lập tức gật đầu: “Em không nghe thấy!”
“Em cũng không nghe thấy!”
“Chúng em chẳng nghe thấy gì!”
Quý Thế Cương trợn trừng mắt. Cái này... cái này quả thực là nói dối không chớp mắt!
Hoắc Hoành nhìn Quý Thế Cương, mặt không cảm xúc: “Nói dối, tội thêm một bậc, vác thêm 5kg vật nặng nữa.”
“Cái gì?” Quý Thế Cương thấy lớp 6 chung tay đối phó mình thì lập tức quay đầu nhìn An Viễn Đạo.
Nhưng An Viễn Đạo ở cách đó không xa chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn về phía bên này, hoàn toàn không có ý sẽ giải vây cho anh ta.
“Cô... cô cứ đợi đấy!” Quý Thế Cương tức nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói với Nhiếp Nhiên ở trong lòng Hoắc Hoành.
Nhưng ai ngờ, giây tiếp theo, lực đạo trên tay đột nhiên mạnh lên ba phần, sự đau đớn khiến cho Quý Thế Cương một giây trước còn hung hăng lập tức kêu lên vì đau.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Uy hiếp, dọa dẫm đồng đội, phạt thêm 30km nữa!”
Ôi trời ạ! Thế này là thành 80km rồi đấy, lại còn phải vác 20kg vật nặng, như vậy có khác nào ép Quý Thế Cương đến chết còn gì!
Hoắc Hoành buông lỏng tay Quý Thế Cương ra, đáy mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, “Tôi không muốn phải nhắc lại lần thứ hai.”
Quý Thế Cương nắm lấy cái tay đã hơi tê rần của mình, không dám tiếp tục làm càn nữa, lập tức sầm mặt chạy đi chịu phạt.
Nhiếp Nhiên thấy tình hình đã được xử lý xong, nhưng Hoắc Hoành vẫn không có ý định buông tay, cô nghiêm mặt dùng chiêu ba ngón tay vừa rồi chưa kịp dùng với Quý Thế Cương kia, túm lấy cổ tay của cái tay đang ôm mình của Hoắc Hoành.
Cô hơi dùng sức cổ tay lật, lại xoay vặn, Hoắc Hoành bị đau nên đành phải buông ra.