Sau khi nói xong, cô đi thẳng lên tầng.
Kiều Duy cười lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ đi theo.
Hai người vừa đi lên tầng, từ xa đã nghe thấy tiếng chửi bới của mấy tên cướp biển, “Mấy thằng khốn kiếp kia đâu, lâu vậy rồi còn chưa đến thay ca, có phải chơi vui quên chúng ta rồi không? Mẹ kiếp, còn kìm nén nữa, ông đây sắp điên mất!”
“Ai bảo mày ăn gian.”
“Mày không ăn gian à, mày không ăn gian sao phải ở lại đây, không đi chơi.”
Một tên cướp biển khác khuyên mấy câu, “Được rồi, nói bớt đi, không phải chơi đàn bà sao, trong thôn kia nhiều như vậy, đợi lát nữa chơi là được rồi. Nào nào nào! Bây giờ chơi hai ván trước.”
“Chơi cái gì, tao cũng chơi!”
“Ôi, mày còn chơi à? Lần trước suýt nữa thua còn mỗi cái quần lót. Sao hả, lần này lại có tiền rồi à?”
“Hừ! Đây là tiền hộ mệnh của tao, hôm nay tao phải gỡ mới được!”
“Được, vậy chúng ta chơi trước mấy ván đi!”
Nhiếp Nhiên và Kiều Duy im lặng nghe cuộc đối thoại bên rong, lúc xác định bốn gã đều ở trong nhà gỗ, Nhiếp Nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cho Kiều Duy ở bên cạnh.
Kiều Duy khẽ gật đầu, sau đó ném hòn đá trong tay lên hành lang.
Cạch...
“Tiếng gì thế?” Bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nghi ngờ của một tên cướp biển.
Mấy tên đang cầm bài lập tức dừng tay lại, cẩn thận lắng nghe, nhưng đều không nghe thấy tiếng gì, trêu ghẹo: “Có phải mày muốn phụ nữ đến nỗi sinh ra ảo giác rồi không, làm gì có tiếng gì?”
“Không phải, vừa rồi tao nghe thấy một tiếng động.”
“Mày nghe nhầm rồi, mau chia bài đi!”
Bị những tên khác giục, tên cướp biển kia cũng chuyển tâm tư lên chỗ tú lơ khơ.
Nhiếp Nhiên nghe thấy bên trong lại truyền tới tiếng đánh bài, lại nhìn Kiều Duy.
Kiều Duy lập tức ném ra một viên đá nữa.
Lần này tên cướp biển kia không chơi nữa, “Không đúng, không đúng, tao nghe thấy tiếng thật! Tao đi xem xem, nói không chừng là mấy thằng kia về rồi!”
Hắn ném bài xuống đi ra ngoài cửa.
“Ha ha ha, nhìn hắn cuống như khỉ kìa!” Ba gã trong nhà cười nhạo xong, tiếp tục nói: “Nào nào, chúng ta đánh xong ván này rồi đi.”
Tên cướp biển kia vừa hứng thú đi ra khỏi cửa, một con dao quân dụng rét lạnh đã đặt lên cổ hắn.
Gương mặt tươi cười của hắn lập tức cứng lại.
“Không được kêu, nếu không tao sẽ giết mày, nghe thấy chưa!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói xong, lại dịch gần con dao găm kia vào cổ tên cướp biển, dọa cho hắn hoảng sợ liên tục gật đầu.
Kiều Duy vội vàng dùng mấy sợi dây thừng vừa tiện tay lấy ở tầng 1 ra trói hắn vào cầu thang.
“Sao hả, có phải chúng nó về rồi không?” Mấy tên cướp biển bên trong thấy ngoài cửa không có động tĩnh gì thì hỏi.
Nhiếp Nhiên dí chặt con dao vào động mạch chủ của tên cướp biển kia, thậm chí khẽ rạch lưỡi dao sắc bén, cắt ra một vết máu nhỏ. Tên cướp biển cảm thấy hơi đau, hoảng hốt lo sợ vội vàng trả lời, “Ừm... đúng thế... chúng nó về rồi.”
“Nghĩ cách khiến chúng nó lên hết đây.” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Nhiếp Nhiên thấp giọng dặn dò bên tai gã, tên cướp biển kia nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: “Thằng khốn kia còn nhũn cả chân ra chứ, thật không biết mấy ngày nó không ăn mặn rồi, phát tiết thành ra thế này! Chúng mày mau đến giúp đi.”
“Ha ha ha, nhìn cái tiền đồ của chúng nó đi, lại còn nhũn chân, có mất mặt không hả!” Đám cướp biển bên trong lại cười nhạo, một tên trong đó trong đi ra, “Được rồi được rồi, để tao đến giúp!”
Chỉ một lát sau, tên cướp biển vốn muốn đi ra giúp cũng ở ngoài cửa hô lên.
“Lão Lục, lão Thất, mấy người... cũng ra đây giúp đi, tên khốn này ngất đi rồi, không kéo được nó!”
“Cái gì? Ngất đi rồi? Vô dụng quá rồi đấy! Đến đây đến đây!”
Hai tên cướp biển cuối cùng cười nhạo ném bài trong tay xuống, đi ra ngoài.
Hai tên đó nhìn thì chỉ thấy anh em nhà mình bị trói vào cầu thang, không nhúc nhích được.
Hai tên kia lập tức sờ súng bên hông, còn chưa kịp rút ra thì một cái lưỡi dao rét lạnh đã im lặng đặt lên cổ chúng.
“Chúng... chúng mày là ai?” Dao đặt trên cổ khiến bọn chúng không dám tùy tiện cử động.
“Giơ tay lên!” Nhiếp Nhiên lạnh giọng ra lệnh.
Nhiếp Nhiên tước hết súng của bọn chúng, sau đó giắt con dao quân dụng vào hông, dùng súng chỉ vào trán bọn chúng, thuần thục mở chốt bảo hiểm.
Hai tên kia trợn to hai mắt, chân mềm nhũn từ từ quỳ xuống, “Chị hai, chị hai, đừng... đừng như vậy, chúng ta... chúng ta có gì từ từ nói... có gì từ từ nói... đừng giết...”
Còn chưa kịp nói xong hai chữ “chúng tôi”, đột nhiên súng vang lên “đoàng...” một tiếng.