“Sao thế?” Hoắc Hoành quay người nhìn cô, hơi kinh ngạc.
“Về sớm nhé!” Giọng Nhiếp Nhiên nhỏ như ruồi vỗ cánh, cúi đầu rầu rĩ dặn dò một câu.
Hoắc Hoành vừa nghe, lập tức bật cười, “Ừm, tôi sẽ về sớm mà.”
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không buông tay, bám chặt lấy vạt áo vest của Hoắc Hoành, mặt nhìn có vẻ rất băn khoăn, lông mày đã nhíu lại, môi cũng bị cắn tới trắng bệch ra.
Hoắc Hoành cũng không vội, cứ ngồi ở đó như vậy khẽ cười nhìn cô, như đang chờ đợi.
A Hổ ở bên ngoài thấy bên trong không có động tĩnh gì thì tự ý quyết định mở cửa ra. Đúng vào lúc này, Nhiếp Nhiên vẫn còn đang cúi đầu đấu tranh tư tưởng, đột nhiên ngẩng đầu lên, tiến gần tới, dịu dàng nhẹ nhàng hôn lên môi Hoắc Hoành.
A Hổ vừa nhìn liền đơ người.
Không chỉ anh ta đơ người, mà trong mắt Hoắc Hoành cũng thoáng qua một chút kinh ngạc.
Cô gái này chưa bao giờ chủ động như vậy, sự đột ngột này khiến anh chỉ muốn hít vào một hơi.
Nhưng hiện giờ, quan trọng hơn cả là làn môi đỏ ấm nóng căng mọng đang áp trên môi anh, anh lập tức muốn ôm cô vào lòng, sau đó hôn sâu hơn.
Chỉ là… còn chưa chờ anh kịp hành động, cô gái này đã rút lui rồi.
Hoắc Hoành chau mày, rõ ràng là không cam tâm với cái hôn phớt nhẹ như thế này. Lúc anh định kéo cô lại tiếp tục thì Nhiếp Nhiên đã quay đầu nhìn ra ngoài, sau đó đứng dịch sang một bên, đầu nghiêng đi, gò má hơi ửng đỏ.
Hoắc Hoành thuận theo ánh nhìn của cô, thì ra A Hổ đang đứng ngây người ở cửa, làm hỏng chuyện tốt của mình.
Anh lập tức ném cho A Hổ ánh mắt đằng đằng sát khí.
A Hổ lập tức bừng tỉnh lại, cúi đầu, “Nhị thiếu, chúng ta phải khởi hành rồi.”
Không ăn được thịt thì thôi, tới cả canh thịt cũng chưa ăn được nửa miếng đã bị quấy rầy, chuyện này khiến Hoắc Hoành vô cùng, hết sức và cực kỳ không thoải mái!
Nhưng khi vừa quay đầu, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Nhiếp Nhiên, không biết vì sao mà sự tức giận đó của anh dần dần biến mất.
“Chờ anh về, tiếp tục!” Anh cố ý ghé sát lại nói một câu bên tai cô, ngữ điệu nho nhã lại hàm chứa ý vị trêu ghẹo, ngay sau đó đã nhận ngay lấy cái trừng mắt của Nhiếp Nhiên, nhưng trong mắt của Hoắc Hoành thì ánh mắt đó của cô lại mang theo một ý vị khác.
Anh cười nhưng không dám có hành động gì thân thiết với cô, sợ chính mình sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng.
“Anh đi đây.” Anh nói xong thì quay người đi về phía cửa.
Nhiếp Nhiên tiễn anh xuống tầng, cho đến khi anh lên xe, ra khỏi tiểu khu, lúc này nụ cười của cô mới vụt tắt.
Cô lấy đống linh kiện điện thoại ban nãy rơi trong nhà bếp ra nhìn một chút. Trời đã vào tháng mười hai, gió lớn lạnh buốt thổi qua, cô mặc đồ ở nhà đứng dưới cầu thang, cơ thể gầy gò cứ đứng như vậy trong gió.
Sau mấy giây trầm tư, cô quyết định vứt điện thoại và pin vào thùng rác, sau đó lên tầng.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
…
Những ngày tiếp theo, Nhiếp Nhiên không khác gì những thành phần tri thức khác, ngày ngày đi làm rồi về nhà, thỉnh thoảng tâm trạng tốt thì đi mua thức ăn về nấu cơm.
Vì Hoắc Hoành đi công tác, công ty cần có người chèo chống nên trong giai đoạn này, Hoắc Khải Lãng tới công ty rất nhiều. Thỉnh thoảng khi đi họp, gặp Nhiếp Nhiên, ông ta sẽ mỉm cười, nhưng cũng không nói gì.
Các nhân viên chứng kiến thái độ này của ông ta thì càng cung kính hơn vài phần với Nhiếp Nhiên.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại cảm thấy rất kỳ lạ, Hoắc Khải Lãng không nên có thái độ này với cô mới đúng.