Một lúc lâu sau, hết nhóm khách này đến nhóm khách khác đến rồi đi, cuối cùng chú Trần cũng dẫn người đến.
Ông ta thấy bên cạnh Nhị thiếu không có bóng dáng Nhiếp Nhiên đâu thì cau mày hỏi: “Cô gái kia đâu rồi?”
Hoắc Hoành thu lại vẻ mặt ngẩn ngơ, hờ hững nói: “Đi rồi.”
Trần Thuật hơi nóng nảy, “Đi rồi? Nhị thiếu, cậu thật sự trả tiền rồi thả cô ta đi rồi à? Cô ta biết nhiều việc của chúng ta như vậy, nếu như để lộ ra...”
“Yên tâm, cô ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Trần Thuật rất không hiểu tại sao Nhị thiếu lại chắc chắn như vậy, chẳng lẽ trong tay Nhị thiếu có điểm yếu gì của cô gái kia sao?
“Được rồi, chúng ta đi thôi, phải làm việc chính rồi.” Hoắc Hoành lên tiếng nhắc nhở.
Trần Thuật cúi người gật đầu, sau đó đẩy anh ra ngoài.
“Đi à?” Bà chủ vừa dọn dẹp xong thấy Hoắc Hoành được người đẩy ra ngoài bèn cười hỏi.
Hoắc Hoành gật đầu, muốn móc tiền trong túi ra, nhưng nhớ tiền của mình đã đưa hết cho Nhiếp Nhiên rồi, trên người đã người không còn đồng nào.
“Chú Trần, trả tiền.”
“Vâng.”
...
Lúc này Nhiếp Nhiên đã ngồi trong xe taxi, cô muốn về khách sạn Quý Chính Hổ ở tìm anh ta.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhưng nghĩ lại, tối hôm qua xuất hiện chuyện lớn như vậy, đám người Quý Chính Hổ lại không có cách gì liên lạc với cô nên chắc rất sốt ruột, rất có khả năng ở Cục Cảnh sát chờ tin tức của cô. Vì thế cô quyết định đến Cục Cảnh sát trước.
Tuy nhiên, trước khi đến đó cô phải tìm chỗ thay quần áo đã vì đồ của cô đã bị dính máu rồi. Cô tìm tới một cửa hàng bán đồ cũ.