Thi Sảnh cảm thán: “Cậu không sợ đau à? Vừa nãy cậu còn đánh mạnh như thế, còn nói bình thản như thế, cứ như không bị làm sao ấy.”
“Không sao đâu, bị thương nhẹ thôi.” Nhiếp Nhiên kéo tay áo xuống, thản nhiên đáp.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Hoắc Hoành đứng đó không xa. Cô coi như không nhìn thấy anh, tự nhiên lướt qua rồi thu lại tầm mắt.
“Thế này mà còn nói là bị thương nhẹ à? Đi nào, mau tới phòng Y tế đi.” Nghiêm Hoài Vũ không nói hai lời, túm cô đi về phía phòng Y tế.
“Đúng thế, đúng thế, phải khám cho chắc! Lỡ như tay bị phế thì sau này chị đánh với em thế nào chứ!”
“Đúng đấy, vì Trần Duyệt mà để tay bị phế thì thật không đáng tí nào.”
Vừa tới phòng Y tế đã nhìn thấy khắp nơi đều là người bị thương, bọn họ cẩn thận đi xuyên qua đám người bước vào trong.
“Quân y, mau tới xem, lại có người bị thương rồi!” Nghiêm Hoài Vũ gào lên.
Quân y vội vàng đi ra, sau khi thấy gương mặt quen thuộc của Nhiếp Nhiên thì nhíu mày, “Sao lại là cô? Lần này cô lại bị làm sao thế?”
Lần trước khi Nhiếp Nhiên được khiêng vào đây, anh ta còn nhớ như in dáng vẻ cô bị viêm phổi đến phát sốt, thân thể suy yếu tới mức gần như tắt thở tới nơi.
Nhiếp Nhiên hơi lắc tay, nói: “Trật cổ tay.”
Quân y lấy từ trong tủ thuốc ra một bình xịt và đưa cho cô, “Xịt một ngày ba lần là được.”
Nghiêm Hoài Vũ thấy đây chỉ là một lọ thuốc xịt bình thường dành cho người bị trật khớp thì cau mày nói: “Quân y à, anh cứ xem qua một chút đi, cô ấy bị trật khớp khá nặng đấy.”
“Trật khớp thì có gì mà phải xem, phải gãy mới cần khám! Thôi đi đi, cầm thuốc về mà xịt đi.” Quân y tỏ vẻ không kiên nhẫn, xua đuổi bọn họ như đuổi ruồi.
Nghiêm Hoài Vũ mất hứng, vỗ bàn nói: “Thái độ của anh thế là sao chứ!”
“Sao hả? Không thấy tôi còn đang có bệnh nhân bị thương nặng à, mau đi đi!” Quân y kia sắp bị một đống bệnh nhân bị thương nặng bất thình lình làm cho phát điên, giờ lại bị người ta vỗ bàn mắng, thái độ càng trở nên cáu kỉnh.
“Anh!”
“Quân y, anh cứ khám một chút đi, lỡ gãy xương thật thì sao?” Kiều Duy tiến lên đỡ lời.
“Cậu đừng có lừa tôi nữa, nếu bị gãy thật thì cô này còn bình tĩnh như vậy à? Đi đi, đừng làm phiền tôi nữa.” Quân y còn đang bận chú ý nữ binh bị đánh đến gãy cả mũi ở bên trong kia, trong lòng buồn bực, cáu kỉnh xua đuổi.
Sao xe cấp cứu còn chưa tới thế hả?
Nếu nữ binh kia không được đưa đi, không cầm máu được, lỡ như nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm sao?
Lúc này, Hà Giai Ngọc cũng không chịu nổi nữa, cô ta chống nạnh, nhíu mày, “Tôi không đồng ý cách nói này đâu nhé, chẳng lẽ gãy thì phải kêu khóc mới là thật à? Không phải ai cũng thích khóc nhè nhé!”
“Hai người kia cũng bị trật khớp còn chưa được nắn lại kia kìa, cô nhìn phán ứng của người ta đi, lại nhìn phản ứng của cô này đi, cô tưởng tôi ngu chắc!” Quân y lấy hết bông băng trong tủ thuốc, sau đó lại đi thẳng vào phòng khám bên trong, không quan tâm tới nhóm người này nữa.
Nghiêm Hoài Vũ nhìn về phương hướng mà quân y vừa chỉ, “A! Người quen này. Đây không phải là mấy người vừa rồi mới đánh với chúng ta sao!”
Tay anh ta vừa đặt lên, hai người kia đang bình thường lập tức gào lên làm quân y ở bên trong kinh hãi vội vàng chạy ra ngoài.
Thấy tay Nghiêm Hoài Vũ đang vỗ lên chỗ bị thương của mấy người kia, quân y lập tức nóng nảy, “Này này này, cái thằng nhóc này, cậu tới quấy rối đấy hả?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Đâu có, tôi đang nói chuyện và trao đổi thân mật với mấy bạn lớp 1 thôi mà, đúng không?”
“Cậu... cậu cậu cậu... Cậu đứng lại!” Mấy người kia không ngừng sợ hãi.