Nếu như có thể, cô ta thật sự muốn nhảy xuống đánh cho cái con Kiều Vũ Kiều kia một trận cho hả giận.
Mà Diệp Tuệ Văn đứng trong hố vẫn nhẫn nại, nói: “Nếu cô đã không muốn đi lên, vậy để tôi giẫm lên cô, tôi muốn đi lên.”
“Cái gì? Cô giẫm tôi? Tôi không muốn đâu!” Cô ta hừ lạnh quay đầu đi chỗ khác, ra vẻ không muốn hợp tác.
Lúc này Diệp Tuệ Văn thật sự tức lắm rồi, nhưng lại không thể bắt cô ta làm theo, chỉ đành cắn răng cố nhịn.
“Diệp Tuệ Văn cậu đừng vội, cùng lắm thì chúng tôi tiếp tục chặt vỏ cây để kéo cậu lên! Đừng có so đo với cái loại cứt chuột này làm gì!” Hà Giai Ngọc căm phẫn.
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên đứng ở miệng hố bỗng hô lên với Diệp Tuệ Văn ở bên trong, “Này, tôi dùng thắt lưng kéo cô lên sẽ nguy hiểm đấy, cô có dám không?”
Thắt lưng?
Diệp Tuệ Văn nghĩ ngợi, thắt lưng quân dụng hẳn là sẽ chắc chắn hơn thắt lưng phổ thông bình thường.
Tuy có phần mạo hiểm nhưng tốc độ nhanh hơn so với việc đào vỏ cây, mà cũng có thể mau chóng thoát khỏi cái hố này
Diệp Tuệ Văn cắn răng, nói: “Dám!”
“Mấy người tháo thắt lưng ra, buộc thành một cái dây, nhớ phải buộc chặt đấy.”
Nhiếp Nhiên dẫn đầu tháo thắt lưng xuống, ngay sau đó những người xung quanh cũng bắt đầu tháo thắt lưng ở hông của mình ra, đồng thời buộc từng cái vào một, nhanh chóng buộc thành một sợi dây thừng.
“Cô tự nhìn thử đi, nếu có thể được thì hô lên một tiếng, chúng tôi sẽ kéo cô lên.” Nhiếp Nhiên nói xong, một sợi dây thừng làm từ thắt lưng da được ném xuống miệng hố.
Diệp Tuệ Văn bắt lấy đầu dây thừng bằng da kia, thử kéo mạnh mất lần, xác định không có vấn đề gì mới hô lên với phía trên, “Được rồi!”
Sau đó, cô nắm chặt lấy chiếc dây thừng bằng da. Để phòng ngừa trọng lượng cơ thể mình sẽ làm dây bị đứt, cô dùng một cái tay khác chống lên hòn đá ở vách hố để giúp mình nhẹ hơn.
Ba phút sau, cuối cùng cũng lôi được Diệp Tuệ Văn bình an vô sự đi lên.
Bên trong hố, Kiều Vũ Kiều nhìn thấy Diệp Tuệ Văn không hề bị thương mà đi lên được, cảm thấy con chuột bạch thí nghiệm này coi như thành công, cô ta lập tức đứng lên, lớn tiếng hét: “Còn tôi nữa, vẫn còn tôi nữa! Mau ném dây lưng xuống cho tôi, tôi muốn đi lên!”
Nhiếp Nhiên vuốt chiếc thắt lưng trong tay: “Tại sao tôi lại phải cứu cô?” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Tôi… Tôi là người của lớp 6 mà! Tôi… mấy người không thể bỏ tôi ở lại được, mấy người phải cứu tôi lên!”
“Cứu cô? Loại người như cô cũng xứng đáng để cho người khác cứu?” Hà Giai Ngọc không nhịn được mà xì giọng khinh miệt với cái hố.
Nhiếp Nhiên nhếch môi lên, nói với Kiều Vũ Kiều ở bên dưới: “Tôi nghe nói mấy cái hố kiểu này bình thường đều là hang ổ của rắn đấy, bên trong ẩm ướt râm mát, rất thích hợp để ngủ đông.”
Sắc mặt Kiều Vũ Kiều lập tức khẩn trương lên, cô ta nhìn quanh một vòng, “Không, không thể nào!”
Hà Giai Ngọc chỉ vào một chỗ nào đó ở miệng hố rồi hỏi, “Chị Nhiên, chị nhìn xem chỗ đó có phải là rắn không?”
Kiều Vũ Kiều sợ quá nhảy dựng lên, “A!!! Chỗ nào, chỗ nào?”
Nhiếp Nhiên đặt ngón trỏ ở trên môi mình, “Suỵt, chớ có quấy rầy làm nó tỉnh, cẩn thận nó có tính cáu kỉnh lúc mới ngủ dậy mà cắn cô đấy.”
Nói xong, cô quay sang thúc giục những người khác: “Nhanh nhanh nhanh, chúng ta đi thôi, kẻo đám rắn này chui ra khỏi hang!”
Đám người ở ngoài hố lúc đầu nhìn thấy Kiều Vũ Kiều bướng bỉnh không chịu hợp tác thì đã rất khó chịu rồi. Giờ thấy cô ta bị báo ứng đương nhiên sẽ không phản đối, từng người đều nhanh chóng rời đi.