Nhiếp Nhiên nhìn thấy quả bom hẹn giờ bèn ngẩng đầu cười khẽ, “Xem ra không phải tất cả thủ hạ của anh đều tuyệt đối trung thành nhỉ?”
Bảo sao lúc vừa rồi chỉ có cảnh sát đuổi theo mà không có đám sát thủ kia.
Hoắc Hoành cố nén cảm giác choáng váng, ngồi ngay ngắn, trong lời nói của anh còn cố ý mang theo vẻ lạnh nhạt khi trải qua sinh tử và bị phản bội, “Rất bình thường.”
Nhiếp Nhiên gật gù, “Cũng đúng.”
“…” Hoắc Hoành bị nghẹn đến đau cả phổi.
Người bình thường sau khi nghe được câu này của anh chẳng phải sẽ thấy cảm thông và đau lòng à? Sao cô nàng này lại gật đầu nhẹ tênh thế?
Nhiếp Nhiên nửa ngồi trên ghế đang hết sức chăm chú tháo hộp đựng bom được gắn chặt vào xe, nhưng có vẻ như trong đó có một sợi dây kết nối với ghế dựa trên xe, Nhiếp Nhiên biết nếu sợi dây này đứt thì quả bom chắc chắn sẽ nổ, cho nên cô chỉ có thể kéo dài sợi dây đó ra rồi đưa cho Hoắc Hoành.
“Nếu đã bình thường thì chứng tỏ anh thường xuyên phải phá bom, làm đi.”
Hoắc Hoành cầm lấy, vài giây sau anh liếc nhìn Nhiếp Nhiên đang ở bên cạnh. “Em còn ngồi đây làm gì, không sợ chết à? Hay là… muốn chết cùng với tôi?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng đáp trả: “Làm sao tôi biết được khi ra khỏi chiếc xe này liệu có tay bắn tỉa nào cho tôi một phát súng nổ đầu không.”
Lấy cớ!
Lại còn là một cái cớ rất dở!
Khóe miệng Hoắc Hoành khẽ nhếch lên.
Lúc xuống xe mua thuốc cô đâu có sợ tay bắn tỉa, bây giờ lại sợ à?
Huống hồ có thằng ngu nào biết trên xe có bom còn chạy đến tìm đường chết.
“Em sợ tay bắn tỉa mà không sợ bom nổ?”
“Anh sẽ không để cho bom phát nổ.”
Nhiếp Nhiên bình tĩnh khẳng định, nhưng lại làm lòng Hoắc Hoành khẽ rung động, trong lúc lơ đãng lông mày anh hơi nhíu lại.
Anh cầm chiếc kéo cắt băng gạc để cắt một sợi dây trắng trong đám dây đó.
Tích! Bộ phận tính giờ đột nhiên phát ra tiếng động. Lập tức tốc độ thay đổi dãy số trên màn hình trở nên nhanh hơn.
Nhiếp Nhiên sững ra, người trước nay luôn nắm chắc mọi việc như cô cũng ngây người.
Tại sao có thể như vậy!
Trong ấn tượng của cô, mặc dù Hoắc Hoành không mạnh đến mức có thể đánh toàn vũ trụ, nhưng cô tin rằng tên này hoàn toàn có khả năng phá bom.
Hoắc Hoành lúc này vẫn lạnh nhạt quay đầu nhìn thoáng qua Nhiếp Nhiên, “Xem ra em tính sai rồi. Nhưng em vẫn còn cơ hội để chạy.”
Nhiếp Nhiên lập tức nổi giận, “Mẹ kiếp! Hoắc Hoành, anh đang chơi tôi à?”
Hoắc Hoành nhìn cô ngồi trước mặt mình mà không hề có ý muốn chạy, anh bỗng hơi căng thẳng, vội vàng hô lên, “Đi mau!”
Nhiếp Nhiên nhìn thấy vẻ lo lắng lóe lên trong mắt anh thì giật mình, “Anh cố ý?”
Hoắc Hoành thấy cô đã nhận ra thì không làm ra vẻ lạnh nhạt nữa, thời gian đang trôi qua nên cô nhất định phải đi ngay.
“Nhanh đi đi!”
“Vậy còn anh?” Nhiếp Nhiên nhíu mày hỏi khi thấy anh không để ý đến đầu vai đang bị thương của mình mà lại dùng sức đẩy cô về phía cửa xe.
Hoắc Hoành lắc đầu, “Quả bom này có hệ thống cảm ứng trọng lực, nếu trong xe ít đi một người, nó sẽ lập tức phát nổ. Em đi ngay đi!”
Anh đã nhìn kĩ đường đi dây của quả bom này, sợi dây nối dài kia liên kết với trọng lực trên ghế dựa, người rời khỏi ghế thì trọng lực thay đổi, quả bom sẽ lập tức phát nổ.
Vừa rồi Nhiếp Nhiên xuống xe nhưng bom không nổ, có thể thấy quả bom này nhằm vào một mình anh.
“Đi mau! Bom nổ thì không ai có thể trốn thoát đâu!”
“Vậy còn anh, anh không định trốn sao?” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Tôi đang thực hiện nhiệm vụ này chứ không phải em, em không nên chết cùng với tôi!” Nhiếp Nhiên nhìn thời gian không ngừng thay đổi, bàn tay cũng vô thức nắm lấy cửa xe định đẩy ra ngoài, nhưng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Hoắc Hoành, cô thấy bả vai anh lại bật máu do vừa nãy đẩy cô, máu tươi chảy xuôi theo vết máu cũ xuống dưới, màu đỏ chướng mắt khiến bàn tay đang nắm lấy cửa xe của Nhiếp Nhiên siết chặt lại.