Cổ Lâm vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng, “Là vở ghi chép của tôi á?”
Mặc dù cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng cô vẫn nhận lời, “Được rồi, buổi tối tôi sẽ đưa vở ghi chép cho cậu.”
Cả tiết học, Nhiếp Nhiên đều căm hận nhìn chằm chằm Hoắc Hoành trên bục giảng, chỉ muốn dùng ánh mắt chọc anh ra mấy lỗ.
Chẳng mấy đã đến tám rưỡi, tiếng chuông tan học vang lên.
Lúc tất cả mọi người thu dọn đồ đạc định đi thì nghe thấy Hoắc Hoành chỉ Nhiếp Nhiên nói: “Em ở lại!”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Nhiếp Nhiên.
Thật là xui xẻo, lại bị chính trị viên nhắm trúng, tối rồi còn bị bắt ở lại.
Nhiếp Nhiên bị từng ánh mắt tràn đầy vẻ đồng tình và cười trên sự đau khổ của người khác lướt qua, tức giận đến nỗi có xu hướng bùng nổ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Đợi tất cả mọi người trong phòng học chạy hết, chỉ còn lại hai người bọn họ, Nhiếp Nhiên vỗ mạnh hai tay xuống bàn, tức giận chất vấn.
“Dạy phụ đạo cho em. Mở sách đến trang 52, có tương đối nhiều loại ngư lôi tự di chuyển, tự điều khiển dưới nước, dùng chiến hạm mặt nước, tàu ngầm chờ mục tiêu, dựa theo đối tượng tấn công có...”
“Có ngư lôi chống chiến hạm, ngư lôi chống tàu ngầm....”
“Dựa theo cách khống chế, chia thành...”
“Ngư lôi điều khiển tự động, ngư lôi tự lái và ngư lôi có dây! Những thứ này tôi đều biết! Xin hỏi tôi có thể không cần học bổ túc nữa không?” Nhiếp Nhiên sầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi.
Hoắc Hoành gấp sách lại, dửng dưng: “Nếu như lần sau em đều trả lời được, vậy thì không cần học bổ túc nữa.”
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt làm việc công của anh thì tức không phát tiết ra được. Rõ ràng trong lòng cất giấu một gương mặt cười, giả vờ đứng đắn cái gì?
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nuốt giận đồng ý, “Được! Tôi biết rồi!”
....
Sau khi ra khỏi phòng học, Kiều Vũ Kiều vội vàng chạy đến lớp 1 bên cạnh.
Lúc đầu cô ta cố ý bôi nhọ Nhiếp Nhiên là vì có thể khiến Trần Duyệt trút giận cho mình. Nhưng không ngờ Trần Duyệt không mắc bẫy.
Thật ra mấy ngày nay Kiều Vũ Kiều cũng đã lén quan sát Nhiếp Nhiên, nhưng phát hiện giữa cô và chính trị viên thật sự không có gì với nhau, làm hại cô ta ngay cả cơ hội cố ý thêu dệt cũng không có.
Nhưng không ngờ bây giờ ông trời lại cho cô ta một cái cơ hội tốt. Cô ta nhất định phải nắm được cơ hội này mới được.
“Trần Duyệt!” Kiều Vũ Kiều gọi lớn trên hành lang một tiếng, làm mọi người rối rít nhìn cô ta.
“Tại sao lại là cô!”
“Cô là học viên lớp 6 mà suốt ngày chạy đến lớp 1 chúng tôi làm gì?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Còn nữa, hai chữ Trần Duyệt là để cho cô gọi à?”