An Viễn Đạo đang phiền muộn thì cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng gọi: “Sĩ quan huấn luyện An!”
An Viễn Đạo quay lại nhìn, thấy Phương Lượng và Uông Tư Minh chạy từ phía xa đến.
“Các cậu đến đây làm gì?” An Viễn Đạo nhìn đồng hồ, sắp tắt đèn rồi, bây giờ bọn họ chạy xuống không phải để bị phạt cảnh cáo à?
Phương Lượng chạy đến trước mặt An Viễn Đạo, câu đầu tiên là, “Nhất định là Nhiếp Nhiên vô tội.”
An Viễn Đạo thấy anh ta vội đến mức ngay cả áo khoác cũng không mặc đã chạy tới thì tức điên lên, “Thằng nhóc này đừng có làm việc theo cảm tính, ở đội tân binh cô ta là lính của cậu, nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi.”
“Chuyện lần này còn chưa điều tra rõ, làm sao có thể giam cô ấy! Đây chính là trừng phạt trái với kỷ luật.” Phương Lượng sốt ruột, bởi vì chạy quá lâu nên vẫn còn đang thở hổn hển.
Uông Tư Minh đi theo cùng cũng nói như vậy: “Sĩ quan huấn luyện An, Nhiếp Nhiên sẽ không đánh người đâu.”
“Sao cậu biết cô ta sẽ không đánh người, cậu có chứng cứ không?”
Uông Tư Minh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “... Cô ấy sẽ không đánh người.”
Cô ấy chỉ biết gài bẫy người khác thôi. Uông Tư Minh lặng lẽ bồi thêm một câu trong lòng.
Từ sau khi nhìn thấy cô hãm hại em trai mình thế nào, khoanh tay đứng nhìn trên tàu hỏa thế nào, Uông Tư Minh đã biết cô không phải là một người kích động.
Cô xấu bụng, lạnh lùng, độc ác, giả nhân giả nghĩa, nhìn rất bình tĩnh, nhưng một khi phản kích thì tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là đánh như vậy.
An Viễn Đạo nghe thấy anh ta trả lời chắc chắn như vậy thì hừ lạnh một tiếng, “Cậu tin? Cậu và cô ta có quan hệ thế nào mà cậu lại tin tưởng cô ta như vậy?”
An Viễn Đạo vừa dứt lời, Nghiêm Hoài Vũ đang chạy thở hổn hển trong thao trường nhìn thấy Uông Tư Minh thì đột nhiên nhanh trí, cảm thấy nếu như ngay cả người lớp 1 ưu tú cũng phản đối, vậy chẳng phải là đang vả bôm bốp vào mặt đám sĩ quan huấn luyện và chính trị viên này sao?
Vì vậy, anh ta lập tức gào lên một tiếng: “Này! Uông Tư Minh, cậu còn không mau đến chạy cùng đi à, đừng quên hồi đó ở trên tàu hỏa Tiểu Nhiên Tử đã cứu cậu, mau lên, mau đến chạy cùng đi!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Lần này An Viễn Đạo kinh ngạc đến nỗi cằm cũng suýt nữa rơi xuống đất, “Trên tàu hỏa là Nhiếp Nhiên cứu cậu à?”
Anh ta luôn tưởng là tên nhóc này cứu người lớp 6, không ngờ là... là Nhiếp Nhiên cứu cậu ta?
Cùng lúc đó, Hoắc Hoành cũng phóng tầm mắt lên người Uông Tư Minh, trong ánh mắt kia mang theo ý quan sát và sự lạnh lùng.
Nhiếp Nhiên cứu cậu ta?
Tại sao?
Cô gái kia từ trước đến nay không phải là một người xen vào việc của người khác, tại sao cô phải cứu tên nhóc này?
Cô chưa bao giờ chủ động cứu anh, dựa vào cái gì tên nhóc này lại chiếm lần đầu tiên này?
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh lập tức tràn đầy khí lạnh.
Uông Tư Minh cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Hoành. Tại sao chính trị viên phải có thái độ thù địch với mình như vậy?
Uông Tư Minh khống chế sự khó hiểu trong lòng xuống, gật đầu với An Viễn Đạo, “Đúng, là cô ấy cứu em.”