Lúc hai người bọn họ nói chuyện, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy đi từ bên trong ra.
Nghiêm Hoài Vũ vừa nhìn thấy Lý Kiêu và Hà Giai Ngọc đứng ở cửa thang máy, vội vàng hỏi: “Sao rồi sao rồi, chuyện sao rồi?”
“Chúng tôi đến chậm một bước, chị Nhiên đã nói hết ra rồi.” Hà Giai Ngọc chán nản nói.
Nghiêm Hoài Vũ: “Vậy An Viễn Đạo nói gì rồi? Thầy ấy có thái độ thế nào? Thầy ấy có nói muốn làm gì Nhiếp Nhiên không?”
“Thầy ấy nói phải báo về đơn vị, xử phạt Nhiếp Nhiên nghiêm khắc nhất.”
Nghiêm khắc nhất?
Lần này Nghiêm Hoài Vũ thật sự không thể bình tĩnh được: “Không được, tôi đi tìm An Viễn Đạo!”
“Vô dụng thôi, tôi vừa vào đó, bị sĩ quan huấn luyện An đuổi ra ngoài rồi.” Hà Giai Ngọc kịp thời gọi anh ta lại.
“Sao lại vô dụng? Cổ Lâm trúng đạn rõ ràng là do Thiên Dạ! Chẳng lẽ hai người không nhấn mạnh với thầy ấy tất cả những chuyện này đều là do Thiên Dạ giở trò à?” Nghiêm Hoài Vũ cuống đến nỗi giống như con kiến bò trên chảo nóng, mùa hè nóng bức, trên trán anh ta toàn là mồ hôi.
“Anh không quên Thiên Dạ là ai chứ?” Lý Kiêu lạnh lùng nhắc nhở.
“Cô có ý gì?” Nghiêm Hoài Vũ không hiểu.
“Thiên Dạ là người của An Viễn Đạo, cho nên rất có thể An Viễn Đạo sẽ thiên vị Thiên Dạ.” Kiều Duy giải thích thay Lý Kiêu.
Nghiêm Hoài Vũ xua tay nói: “Chuyện này không thể, Thiên Dạ nổ súng là sự thật tất cả mọi người đều thấy! Cho dù thầy ấy có giúp thế nào đi nữa cũng không thay đổi được.”
Sắc mặt Kiều Duy nặng nề: “Vấn đề là ở trong mắt tất cả mọi người, Thiên Dạ nổ súng là đang cứu người, nếu như cô ta không thẳng thắn thì ai sẽ tin tưởng cô ta nổ súng là muốn giết người! Cho dù bây giờ Cổ Lâm tỉnh lại, cô ấy cũng sẽ cho rằng Thiên Dạ muốn cứu cô ấy. Nhưng Nhiếp Nhiên thì khác, cô ấy tự tay đẩy Cổ Lâm vào trong, cho dù chúng ta biết ý của cô ấy không phải như vậy nhưng ai sẽ tin tưởng một người đang rút lui lại đẩy người khác về phía kẻ địch là có ý tốt?”
“Không sai.” Lý Kiêu gật đầu.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi trước khi rời đi cô không cố chấp giải thích với An Viễn Đạo.
“Vậy làm thế nào bây giờ, chuyện này cứ để Tiểu Nhiên Tử gánh hết oan uổng như vậy sao?”
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nhiếp Nhiên rõ ràng là có ý tốt, kết quả biến thành tội phạm giết người.
Mà Thiên Dạ rõ ràng là cố ý giết người nhưng vào giờ phút này lại biến thành anh hùng cứu người.
Vẻ mặt Lý Kiêu nặng nề, “Nếu cô ấy không muốn gánh thì không ai làm gì được, vấn đề là bây giờ cô ấy tự nguyện gánh, cô ấy cảm thấy mình nợ Cổ Lâm.”
“Không được! Tôi không thể nhìn Nhiếp Nhiên bị Thiên Dạ hãm hại như vậy được, tôi phải đi tìm Thiên Dạ, tôi phải bắt cô ta nói ra!” Nghiêm Hoài Vũ bấm nút thang máy, muốn đi đến sân đấu quyền anh tìm Thiên Dạ.
“Sao cô ta có thể nói ra được? Hơn nữa cô ta suýt nữa bị Nhiếp Nhiên phế một cánh tay, ở bệnh viện lại bị chị Nhiên bóp cổ như vậy, cô ta chỉ mong chị Nhiên chết đi mới đúng.”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy phải làm thế nào bây giờ, cũng không thể nhìn Nhiếp Nhiên vào tòa án quân sự rồi bị xử phạt được!” Nghiêm Hoài Vũ bị cảm giác bất lực này ép cho sắp điên lên rồi, anh ta đấm mạnh vào bức tường phát ra tiếng vang nặng nề.
Cùng lúc đó An Viễn Đạo ở trong phòng gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng.
“Ai thế?”
An Viễn Đạo báo cáo: “Tiểu đoàn trưởng, tôi là An Viễn Đạo, tôi đã điều tra rõ nguyên nhân khiến Cổ Lâm bị thương rồi.”
“Là nguyên nhân gì?”