Mà Hoắc Hoành cảm nhận được trong ngực mình trống không, sâu trong đáy lòng giống như cũng có vật gì đó rơi mất. Anh siết chặt đôi tay rồi chậm rãi hạ xuống.
“Em nghỉ ngơi đi, sắp về đến căn cứ rồi.” Hoắc Hoành cụp mắt rồi tùy ý tìm một chỗ ngồi.
Bầu không khí lúng túng bao trùm cả khoang máy bay.
Nhiếp Nhiên nhắm mắt dựa vào bên đó nghỉ ngơi. Nhưng giác quan nhạy bén nói với cô rằng người đàn ông đối diện luôn nhìn cô chằm chằm.
Nhiếp Nhiên cảm thấy hôm nay Hoắc Hoành thật sự rất lạ, đặc biệt là sau khi đồng ý để mình rời đi.
Chẳng lẽ… anh ta chỉ thăm dò mình?
Khi máy bay hạ cánh xuống bãi đỗ của đơn vị thì sắc trời đã tối đen rồi.
Khoang máy bay vừa mở ra, Nhiếp Nhiên đã chạy ngay ra ngoài. Hoắc Hoành đi sau lưng cô một bước, hai người một trước một sau đi đến căn cứ.
“Em phải chú ý giữ sức khỏe.” Lúc Nhiếp Nhiên rẽ vào khu ký túc xá, Hoắc Hoành đi ngang qua cô thấp giọng dặn dò một câu, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng về phía tòa nhà hành chính.
Bây giờ trong tòa hành chính, trừ phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng vẫn sáng đèn ra, các phòng khác đều tối đen.
Xem ra vừa rồi trên máy bay là cô nghĩ nhiều rồi, người đàn ông này muốn để cô đi thật.
Nghĩ đến chuyện sắp rời khỏi nơi này, cô hít sâu một hơi, sau đó đi thẳng đến tòa ký túc xá.
Mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra đã thấy một bóng đen lao từ trong phòng ra, Nhiếp Nhiên theo bản năng muốn giơ chân đạp thì nghe thấy Hà Giai Ngọc hô to: “Chị Nhiên! Sao bây giờ chị mới về! Em đợi chị lâu lắm rồi!”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới thả lỏng.
“Cô đợi tôi làm gì?”
Chương 760: Bị ôm trước mặt mọi người - Lừa gạt (3)
“Chị Nhiên, chị không biết đâu, vừa rồi lúc chị được chính trị viên bế đi, đám người kia kinh ngạc rơi cả cằm! Đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ, vò giấm nhỏ biến thành biển giấm rồi! Ha ha ha... cái dáng vẻ đó buồn cười lắm!”
Lúc này Cổ Lâm đi tới, hỏi: “Nhiếp Nhiên, chính trị viên đưa cậu đi đâu vậy, sao về muộn thế?”
“Đến bệnh viện quân đội kiểm tra.” Nhiếp Nhiên giơ túi thuốc lên.
“Thế nào rồi, vẫn ổn chứ?”
“Không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là được rồi.”
“Chỉ nghỉ ngơi bình thường đâu có đủ, thế này đi chị Nhiên, hay là chúng em đi dặn dò nhà bếp, làm cơm bệnh nhân cho chị.” Hà Giai Ngọc đề nghị.
Thi Sảnh tán thành, “Thế cũng được, ở trên đảo Nhiếp Nhiên luôn ăn uống thanh đạm, bây giờ nên bồi bổ cho cậu ấy.”
“Được rồi được rồi, mọi người đừng nhọc lòng chuyện này nữa. Ngày mai còn phải huấn luyện, mau nghỉ ngơi đi.”
“Đúng thế, mấy ngày nay luôn ở trên đảo, em cũng quên mất chuyện huấn luyện rồi.” Lúc này Hà Giai Ngọc mới nhớ ra mình đã trở lại căn cứ đơn vị, lại sắp bắt đầu huấn luyện thể năng ngày này qua ngày khác, cho nên ngoan ngoãn nằm ở trên giường ngủ.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta đã yên tĩnh lại thì thở phào nhẹ nhõm.
Đuổi người ầm ĩ nhất đi rồi, những người khác thì không sợ.
Có điều, nghe vừa rồi Hà Giai Ngọc miêu tả dáng vẻ khiếp sợ của đám người kia, cô cảm thấy tiếp theo trong đơn vị nhất định sẽ lan truyền “sự tích anh hùng” của mình rồi.
Bây giờ cô không thể không mừng vì mình bị thương nặng, cộng thêm sắp rời khỏi đơn vị, không cần lộ mặt quá nhiều trước mặt những người đó nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị nhìn chằm chằm mất.
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên đã đến phòng tế xin giấy nghỉ, trùng hợp là người cấp giấy nghỉ cho cô lại là quân y lần trước.
Từ khi bị cô uy hiếp trên đảo, thái độ của anh ta rất cung kính, muốn cái gì cho cái đó, thậm chí còn thân thiết kéo dài kỳ nghỉ ốm vốn từ một tuần lễ lên mười ngày.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Nói một cách mỹ miều là: Sức khỏe là nền tảng của cách mạng, nếu bị thương nặng thì phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.