“Vậy... chỉ có thể chạy thôi.” Hà Giai Ngọc nghiêm túc trả lời.
Thi Sảnh nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch ấy thì cười dí đầu cô ta, “Xem cái tiền đồ của cậu đi!”
“Phí lời, một đám thì làm sao tôi có thể đánh lại được, trừ phi cho tôi một cái súng liên thanh để tôi bắn bọn họ.” Vừa nói, Hà Giai Ngọc còn vừa khoa tay múa chân làm ra vẻ đang cầm hai khẩu súng càn quét về phía lớp 1.
Đám người Trương Nhất Ngải lập tức sầm mặt lại.
“Đừng có để mất mặt nữa được không?”
“Tôi làm sao mà mất mặt. Tôi nói thật đấy, chẳng lẽ một mình anh có thể đấu lại một đám à? Nào nào nào, có bản lĩnh thì anh gánh cả lớp 1 cho tôi, tôi sẽ viết cho anh một chữ PHỤC lớn.” Hà Giai Ngọc quay sang ầm ĩ với Nghiêm Hoài Vũ.
Kiều Duy thấy Hà Giai Ngọc giống như thùng thuốc súng, ai động vào cũng nổ thì tốt bụng nhắc nhở: “Hay là thế này đi, hai người thi đấu xem ai quật ngã được nhiều người hơn thì coi như người đó thắng.”
Hà Giai Ngọc gật đầu nói: “Ý này hay! Nghiêm Hoài Vũ, anh có dám không?”
Nghiêm Hoài Vũ hừ lạnh một tiếng, “Không có chuyện gì là anh đây không dám làm cả.”
“Được, vậy đợi lát nữa chúng ra sẽ so tài xem!”
“So thì so!”
Mấy người bọn họ nói chuyện không coi ai ra gì khiến người lớp 1nổi giận. Người lớp 1 lập tức quyết định lát nữa lúc đánh nhau sẽ cho đám người lớp 6 không biết trời cao đất dày này một bài học!
Người hai lớp nhanh chóng quây lại thành một vòng lớn, thi đấu với nhau theo số hạng tương ứng.
Không biết là do lửa giận của lớp 1 quá mạnh, hay là người lớp 6 quá yếu mà bảy, tám người liên tục ra sân, chưa đến mười phút đã bị hạ đo ván. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Khí thế của lớp 1 càng lúc càng mạnh mẽ, mà lớp 6 cũng dần dần bắt đầu uể oải không phấn chấn lên được nữa.
Hà Giai Ngọc nhìn ánh mắt dương dương đắc ý của Trương Nhất Ngải phía đối diện, lại thấy chiến hữu lớp mình vừa ra sân đã bị đánh bại thì lập tức nổi giận.
“Mẹ kiếp, tôi không nhìn nổi nữa rồi, tôi muốn ra sân!” Cô ta đứng phắt dậy, cởi áo khoác ra, lập tức lên sân.
Không thể không nói, Hà Giai Ngọc bắn bia không tốt nhưng đánh nhau thì đúng là một tay lão luyện.
Có lẽ là suốt ngày tìm người đánh nhau nên có nhiều kinh nghiệm, chỉ sau mấy chiêu là đánh ngã được một nam binh lớp 1.
“Nghiêm Hoài Vũ, nhìn thấy chưa, tôi đã giải quyết được một người rồi.” Hà Giai Ngọc rất đắc ý nhướng mày với Nghiêm Hoài Vũ.
“Có cái gì ghê gớm chứ, cô đợi đó!” Nghiêm Hoài Vũ khinh thường xì một tiếng, sau đó cũng đứng lên, nhìn quanh một vòng, chỉ Tôn Hạo hồi đó chạy thi với mình ở trên đỉnh núi: “Này, chuột, cậu đánh với tôi đi.”
“Chuột cái gì, tôi tên là Tôn Hạo!”
“Không phải đều như nhau sao, mau đánh với tôi đi, chuột!”