“Cái gì?” Kha Lỗ tức giận nhảy dựng lên. “Cái gì gọi là bọn họ không đánh cướp biển cho chúng tôi? Bọn họ không đánh thì ai đánh?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên liếc anh ta, lạnh lùng phun ra một chữ: “Tôi.”
“Cô? Chỉ một mình cô đi đánh mấy trăm tên cướp biển?” Kha Lỗ vô cùng khinh thường.
Nghiêm Hoài Vũ đứng bật dậy, “Tiểu Nhiên Tử, cô điên rồi à?”
Từ sau khi Nhiếp Nhiên tỉnh lại thì giống như biến thành một người khác vậy. Nếu như trước kia tính cách của cô là trong hòa nhã mang theo xa cách, vậy thì bây giờ chính là trong lạnh lùng lộ ra cự tuyệt, giống như bọc kín mình lại.
Hơn nữa, cô nói chuyện làm việc cũng hoàn toàn khác.
Nhiếp Nhiên nói với Kha Lỗ: “Đương nhiên không chỉ có một mình tôi, còn có tất cả dân đảo nữa. Tôi ở lại đây cùng mọi người đánh cướp biển, sau đó thả bọn họ đi.”
“Như vậy sao được!” Chưa đợi Kha Lỗ từ chối, Hà Giai Ngọc đã phản đối đầu tiên.
“Đúng vậy, Nhiếp Nhiên, cậu làm như vậy quá nguy hiểm.” Cổ Lâm cũng lắc đầu liên tục.
Nhưng Nhiếp Nhiên giống như không nghe thấy, nói với Lý Kiêu: “Những gì tôi nợ mọi người, lần này coi như trả hết.”
Sắc mặt Lý Kiêu lập tức sầm xuống.
Kha Lỗ nói: “Đi cái gì mà đi, không ai được đi hết! Tất cả ở lại đánh cướp biển!”
Người vốn đã ít, đánh cướp biển lại rất khó khăn, bây giờ lại chỉ giữ lại một người thì còn có tác dụng gì!
“Nếu anh không thả bọn họ đi thì các người tự đánh cướp biển đi.” Nhiếp Nhiên híp mắt lại, giọng lạnh như băng.
Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp!
Kha Lỗ vừa bị cô bóp cổ, vừa bị cô uy hiếp, còn phí công cùng cô đi dạo ngắm cảnh buổi sáng thì đã sớm tức giận không nhịn nổi rồi.
“Cô có tư cách gì uy hiếp tôi!” Anh ta vỗ mạnh xuống bàn.
Trong nháy mắt, dân đảo xung quanh Kha Lỗ đứng lên, nghiêm mặt nhìn mười mấy người nhóm Nhiếp Nhiên.
Đoàn người Nghiêm Hoài Vũ cũng lập tức đứng lên, vây lại bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Hai bên đối đầu nhau, bầu không khí trong sân đột nhiên thay đổi cực nhanh.
Mấy người phụ nữ lập tức dẫn bọn nhỏ vừa vào lấy cơm rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Nhiếp Nhiên lấy con dao quân dụng bên hông ra, lưỡi dao lóe lên ánh sáng rét lạnh, cô cứ chơi trên đầu ngón tay như vậy, “Tôi nghĩ anh không hiểu lắm cái gì gọi là uy hiếp rồi.”
Vừa dứt lời, mắt cô lạnh đi, con dao trên đầu ngón tay theo cổ tay cô bay ra ngoài.
Phập một tiếng, con dao quân dụng cắm chuẩn xác vào kẽ ngón tay trên bàn tay chưa kịp rút về của Kha Lỗ. Cán dao màu đen vì chấn động mạnh mà đang rung lên.
Người ở đây không nhịn được đều trợn to mắt, hít một hơi lạnh.
Đây... đây là trùng hợp đúng không?
Ba người Nghiêm Hoài Vũ từng thấy khả năng dùng dao của Nhiếp Nhiên trên tàu hỏa nên lúc này cũng không quá ngạc nhiên mà còn đắc ý ngẩng đầu lên, nhìn đám người đã há hốc mồm kia.