Vườn Đào chính là khu biệt thự cao cấp được xây dựng từ lâu, người không giàu sang không ở nổi chỗ đó.
Tài xế nhìn cô gái phía sau qua kính chiếu hậu, nhìn qua cũng không phải mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng gì, chắc không phải là con gái nhà giàu, sáng sớm đã đến khu biệt thự là chuyện gì đây?
Mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng chú tài xế vẫn lái xe đi về phía Vườn Đào.
Nửa tiếng sau, xe taxi dừng lại ở cổng khu biệt thự.
Nhiếp Nhiên xuống xe, đi thẳng vào bên trong khu. Cô dựa vào trí nhớ đi tới cổng nhà mình, thấy một ông cụ đang quét lá rụng trước cổng.
Đó là bác Lưu!
Kể từ năm Nhiếp Thành Thắng có con trai, địa vị của cô ở nhà càng ngày càng thấp kém, may mà có bác Lưu luôn lén tiếp tế cho mình, cho nên cô mới gắng gượng an toàn được mấy năm như vậy.
Nếu không phải hồi đó bác Lưu hết sức phản đối Nhiếp Thành Thắng thì cũng không đến nỗi biến từ quản gia của nhà họ Nhiếp thành người giúp việc phụ trách quét dọn.
Nhìn ông lão hơn năm mươi tuổi khom người quét sân, Nhiếp Nhiên cảm nhận rõ ràng chút tâm tư còn sót lại trong cơ thể này khiến mắt cô nóng lên.
Không được, cô không thể lại bị chuyện này nắm mũi dẫn đi được!
“Chào buổi sáng, bác Lưu.” Cô cố đè nén sự chua xót trong lòng, đẩy cửa bước vào.
Không có sự hoan nghênh nhiệt liệt như cô nghĩ, bác Lưu cảnh giác quan sát cô từ trên xuống dưới, “Cô là ai?”
Mới nửa năm không gặp mà bác Lưu đã hồ đồ rồi à?
Trong ấn tượng của cô, ông ấy chưa già đến nỗi lẩm cẩm, luôn rất khỏe mạnh.
“Cháu là Nhiếp Nhiên đây mà.”
Nhiếp Nhiên tự khai báo, ông ấy lại phản bác, “Nói linh tinh, sao cô chủ nhà tôi có thể nhìn như cô được? Trang điểm lòe loẹt, cô còn nói vớ vẩn nữa, cẩn thận tôi đuổi cô ra ngoài đấy!”
Nói rồi ông định lấy chổi đuổi cô ra ngoài.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới hiểu ra, tối qua vì quá vội nên cô chưa lau sạch mặt, chẳng trách bác Lưu không nhận ra.
“Đợi đã!” Thấy cây chổi sắp vung lên, Nhiếp Nhiên vội vàng hô lớn.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cô chạy đến cổng, dùng nước tưới hoa để rửa mặt, lại dùng nước tẩy trang trong túi xách rửa sạch sẽ đồ trang điểm trên mặt mình.
Không có lớp trang điểm dày, cô cảm thấy mặt mình vô cùng thoải mái.
Lúc gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn lấm tấm mấy giọt nước xuất hiện trở lại, Nhiếp Nhiên lại chạy về, chỉ mình hỏi: “Sao hả bác, có phải là cháu không?”
Bác Lưu nhìn thấy, lập tức kích động, “Cô... cô chủ? Thật sự là cô chủ rồi! Ôi chao, cô chủ của bác, cháu trang điểm như quỷ thế làm gì hả!”
Nhiếp Nhiên cười chuyển chủ đề, “Gần nửa năm không gặp, bác Lưu có tinh thần hơn nhiều rồi.”
“Nhưng cô chủ lại gầy đi! Nhất định là ở bên ngoài chịu khổ rồi.” Bác Lưu đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên, nhìn kĩ cô từ trên xuống dưới, đôi mắt già nua ươn ướt.
“Bác Lưu, cháu về mà bác khóc cái gì, bác mà như vậy sau này cháu không về nữa đâu.” Nhiếp Nhiên thấy ông kích động đến nỗi rưng rưng nước mắt, lập tức dở khóc dở cười.
“Không khóc, không khóc, bác Lưu vui quá, vui quá!” Bác Lưu lau nước mắt, toét miệng cười.
“Chuyện gì mà ầm ĩ thế hả!” Đột nhiên, một giọng nữ khiển trách vang lên trong nhà chính.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn, thấy Nhiếp Thành Thắng gần nửa năm không gặp đang cầm túi xách, một đứa bé và một người phụ nữ ở bên cạnh dựa vào ông ta.