Một người đơn thương độc mã xông vào nơi đó thì có khác gì đi tự tử chứ?
“Không cần đâu, tôi quen hoạt động một mình rồi.” Nhiếp Nhiên từ chối xong liền lập tức kéo người rời đi.
Ba người kia nhìn theo bóng dáng cô, vẻ mặt hiện lên một chút lo lắng.
Cho dù cô từng một mình giết được nhiều cướp biển như thế, nhưng lúc đó cô cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh còn gì.
“Nhiếp Nhiên đâu rồi?”
“Nhiếp Nhiên chạy đâu rồi?”
Cách đó không xa, sau khi sĩ quan lớp 1 và Lâm Hoài cùng bàn bạc với nhau sau khi xuống núi thì làm thế nào để tiêu diệt cướp biển xung quanh và dẫn nhóm quay về xong, lúc này mới phát hiện ra người làm bọn họ đau đầu nhất là Nhiếp Nhiên đã biến mất.
“Cô ấy đi cứu người rồi.” Phương Lượng nhìn theo bóng dáng đã hoàn toàn biến mất trong rừng cây, đáp.
“Cứu người? Cứu ai? Tôi có ra lệnh cho cô ta đi cứu người đâu chứ?” Sau khi Lâm Hoài nghe thấy vậy liền không nhịn được tức giận hỏi.
“Sĩ quan huấn luyện Lâm này, nghiêm khắc mà nói thì lần này sư đoàn trưởng bảo anh và cô ấy cùng nhau hành động chứ không nói cô ấy thuộc diện quản lý của anh đâu.” Uông Tư Minh dừng một chút lại nói thêm, “Hơn nữa, tôi cảm thấy năng lực của cô ấy vượt xa anh, anh nên lo lắng cho bản thân mình và người của Quân khu 2 đi thì hơn.”
Câu cuối cùng, Uông Tư Minh nói rất không nể nang khiến cho Lâm Hoài không khỏi sửng sốt một chút.
“Chúng ta đi thôi, đi tập hợp với đội dự bị.”
“Các cậu đi đâu hả?” Lâm Hoài quát hỏi một câu theo bản năng.
“Chúng tôi không phải lính của anh, không tới lượt anh hỏi.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Kiêu từ xa truyền lại.
Cô cùng Uông Tư Minh và Phương Lượng nhanh chóng đi tới mục tiêu số 4, đó là điểm tập hợp của đội dự bị.
Cùng lúc đó, Nhiếp Nhiên cũng đang đi như bay trong rừng cây.
Cô kéo tên đàn em kia đi xuyên qua khu rừng, dựa theo phương hướng mà hắn chỉ tiến lên, chỉ một loáng đã nhìn thấy ở giữa núi rừng có một dãy kiến trúc màu đen, giống như một căn cứ vậy.
“Chính là nơi đó sao?” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm vào dãy kiến trúc ở phía xa, hỏi tên cướp biển bên cạnh.
Tên cướp biển vô tội gật đầu: “Vâng, đúng thế, chính là nơi đó.”
Nhiếp Nhiên tiếp tục kéo hắn đi sâu vào bên trong, cho đến tận khi dãy kiến trúc đã chình ình ngay trước mắt, cô lập tức ẩn mình trong bụi cây.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Trước cửa dãy nhà cách chỗ cô đứng không xa có hai tên đang đứng gác cổng, còn có hai tên khác đứng trên đài cao quan sát, nếu muốn tấn công đột ngột thì không thuận lợi cho lắm.
Cô liền hỏi: “Ngoại trừ vào từ cổng chính thì còn có chỗ nào có thể tiến vào không?”
Tên cướp biển kia nghe vậy thì ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói: “Có! Ở phía Bắc có một cửa ngách, có thể đi vào từ chỗ đó.”
“Nơi giam giữ người ở đâu?” Cô lại tiếp tục hỏi.
“Ở... khu nhà giam chỗ sườn Tây.” Tên cướp biển ngoan ngoãn trả lời.
“Cửa ngách ở phía Bắc, nhà giam ở phía Tây.” Nhiếp Nhiên lẩm bẩm, trong lòng bắt đầu xây dựng con đường cứu người.