“Cháu biết rồi, tạm biệt cô.” Nhiếp Nhiên vội vàng đi.
Tống Nhất Thành thấy cô đi ra ngoài bèn vội vàng nói với mẹ Cổ Lâm, “Vậy cháu xuống kiểm tra phòng đây, có vấn đề gì cô cứ bảo y tá tìm cháu.”
Tốc độ của Nhiếp Nhiên rất nhanh, đến khi Tống Nhất Thành đuổi kịp, thang máy đã sắp đóng lại rồi, anh ta vội vàng bấm để cửa mở ra rồi đi vào.
Trong không gian đóng kín chỉ có hai người bọn họ, Tống Nhất Thành chưa bao giờ dỗ dành con gái nên không biết bây giờ nên nói gì, chỉ có thể đứng cạnh cô, nhìn con số từ từ thay đổi phía trên.
Trải qua mười mấy giây ngắn ngủi, tâm trạng Nhiếp Nhiên đã bình phục lại.
Một lát sau, cô phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong thang máy: “Tại sao không để cho tôi nói?”
Tống Nhất Thành giả vờ bình tĩnh: “Tôi đâu có không để cho cô nói chuyện? Tôi chỉ đột nhiên nhớ ra cô ấy phải đi kiểm tra lại mà thôi.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhếch mép lên, rõ ràng là cô không tin lời nói dối lộ liễu của anh ta. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Cổ Lâm... nhờ anh quan tâm tới cô ấy nhiều hơn, nhìn sắc mặt cô ấy không tốt lắm.”
Tống Nhất Thành ừ một tiếng rồi lập tức lên tinh thần.
“Thôi đi, sắc mặt cô không biết còn khó coi hơn cô ấy bao nhiêu nữa, khoảng thời gian này cô đã làm cái gì thế?”
Không phải vì kiếm chuyện nên anh ta mới nói như vậy mà sắc mặt cô thật sự rất khó coi, thậm chí còn không bằng Cổ Lâm nằm ở trên giường bệnh.
Xem ra hai tháng này cô không nghỉ ngơi tử tế rồi.