Nhiếp Nhiên nói với đám binh sĩ: “Không thể bắn súng thì sao nào? Tôi không thể cầm súng nhưng có thể cầm dao làm bếp. Tuy tôi không thể xông pha tiền tuyến như các anh, nhưng tôi có thể bảo đảm hậu cần cho các anh. Các anh có ai dám nói mình không cần ăn cơm của lớp cấp dưỡng cũng có thể đi đánh giặc? Binh sĩ không có lớn nhỏ, không cần biết tôi cầm dao làm bếp hay cầm súng trường thì mục đích chúng ta làm quân nhân cũng đều giống nhau thôi.”
Lớp phó Vương đứng ở cửa sổ nhà ăn vỗ tay đầu tiên, “Nói hay lắm, binh sĩ không có lớn nhỏ!”
“Nhiếp Nhiên, tôi tự hào về cô!”
“Từ hôm nay, cô là thần tượng của tôi!”
Mấy nam binh phía sau ai nấy đều giơ ngón tay cái lên với Nhiếp Nhiên.
Còn lúc này, lớp trưởng Trần dẫn theo sĩ quan huấn luyện của lớp 1 lớp 2 vội tới, sau khi ở cửa nghe thấy lời này của Nhiếp Nhiên thì xông tới đám binh sĩ kia lạnh lùng nói: “Đây là nhà ăn, ai dám gây sự ở đây sau này đừng bước vào nhà ăn nữa! Tuy tôi chỉ là lớp trưởng cấp dưỡng bé nhỏ nhưng nhà ăn chính là chiến trường của tôi, tôi không cho phép bất cứ ai làm càn ở đây!”
Nghe có vẻ như anh ta đang dạy dỗ đám binh sĩ, nhưng trên thực tế rõ ràng là đang tát vào mặt sĩ quan huấn luyện của lớp 1 lớp 2.
Đặc biệt là Lâm Hoài, khi nhìn đống hỗn độn dưới đất, lại nhìn vết thương trên người Dương Thụ, anh ta phẫn nộ ra lệnh: “Dương Thụ, ra ngoài phạt chạy cho tôi!”
Tên nhóc này thực sự càng ngày càng làm càn rồi!
Lần trước lớn tiếng quát tháo mình cũng thôi đi, bây giờ còn dám dẫn theo người lớp 2 đi đánh nhau.
“Thực sự xin lỗi, lớp trưởng Trần.” Lâm Hoài sau khi nói xin lỗi lớp trưởng Trần xong dẫn theo tất cả người của lớp 2 rời khỏi nhà ăn.
Sĩ quan huấn luyện của lớp 1 cũng xin lỗi như vậy rồi dẫn binh sĩ của lớp mình rời đi.
Rất nhanh người trong nhà ăn đã tản đi sạch sẽ.
“Là các cậu làm sao?” Lớp trưởng Trần nhìn thấy đống kính vụn và chiếc ghế gỗ bị hỏng, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch.
“Không phải, là tôi.” Nhiếp Nhiên thành thật nói.
Lớp trưởng Trần nhìn cô, một lúc sau mới nói: “… Dọn đi!”
Giờ nghỉ trưa hôm nay, binh sĩ của hai lớp không ăn uống, bị phạt chạy cả một buổi chiều, mệt tới suýt chút nữa hai chân tàn phế luôn. Có điều may là sau khi chạy liên tiếp ba tiếng, sĩ quan huấn luyện vẫn thương tình để bọn họ nghỉ ngơi.
Chính vào lúc này, nam binh đánh nhau với Dương Thụ mượn cơ hội đi vệ sinh chạy mất hút vào tòa hành chính.
Lúc đó Nhiếp Nhiên đang ngồi vắt vẻo trên một ô cửa sổ đối diện với tòa hành chính, tay cầm một quả táo nhàn nhã gặm.
Cô đã chờ nam binh này ở đây ba tiếng rồi, bây giờ thấy anh ta vào tòa hành chính, cũng xem như không phí công.
Quả nhiên Nhiếp Thành Thắng không an phận, lại dùng cách này để kích động cô.
Đáng tiếc, tìm được diễn viên quá kém rồi.
Có điều, rốt cuộc là vì lý do gì hoặc nói cách khác là sơ hở nào khiến ông ta muốn kiểm nghiệm mình vậy?
Nhiếp Nhiên mang theo câu hỏi này, vứt lõi táo trong tay, rời khỏi tòa nhà đó.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng, nam binh kia đang đứng trước bàn làm việc của ông ta, báo cáo chuyện xảy ra lúc trưa cho Nhiếp Thành Thắng nghe.
“Cậu nói nó thừa nhận trước mặt mọi người mình không thể cầm súng, còn nói làm một binh sĩ cấp dưỡng rất tốt sao?” Rõ ràng Nhiếp Thành Thắng không thể tin được.
Anh ta gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy thực sự đã nói như vậy.”
“…”
Sao ông ta có thể nuôi được một đứa con gái không có lòng cầu tiến vậy chứ? Làm binh sĩ lớp cấp dưỡng rất tốt ư?
Không biết nên nói là năng lực tâm lý của nó quá lớn mạnh, hay là nói nó vô tâm đây?
Nhiếp Thành Thắng siết tay lại rồi lại mở ra.
“Sư đoàn trưởng, bây giờ phải làm sao? Có cần tìm cách khác để kích động cô ấy không?” Nhìn khuôn mặt thay đổi thất thường của sư đoàn trưởng trước mắt, nam binh lấy dũng khí nói.
Rất lâu sau, Nhiếp Thành Thắng mới lắc đầu, “Không cần nữa, cậu ra ngoài đi!”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Vâng.”
Chờ cửa phòng làm việc đóng lại lần nữa, Nhiếp Thành Thắng lấy từ ngăn kéo ra một tài liệu báo cáo thương tích của Nhiếp Nhiên trong đội dự bị.
Báo cáo này là do ông ta tìm người lén lút lấy hồ sơ từ bệnh viện về.
Trong đó viết bả vai và cánh tay có nhiều nơi tổn thương.
Nhiếp Thành Thắng cảm thấy nếu chỉ là vết thương ngoài thông thường, theo lý mà nói không thể không cầm được súng.
Vậy nên ông ta cảm thấy có thể tâm lý Nhiếp Nhiên đã xuất hiện vấn đề, cô sợ bắn súng mới dẫn tới không dám cầm súng.
Thế là ông ta quyết định tìm người đi thăm dò và kích động cô, nói không chừng có thể thành công.
Điều khiến ông ta không thể ngờ tới là con gái ông ta không chỉ không bị kích động, mà thậm chí còn nói làm binh sĩ cấp dưỡng không tệ.
Cái đồ không có tiền đồ này!