“Sáu mươi phần trăm? Cô muốn tiền đến điên rồi à, cô biết vụ làm ăn này trị giá bao nhiêu tiền không?” Đường Lôi Hổ cho là cô đang nói đùa với mình, thấy cuộc thi đấu dưới tầng sắp bắt đầu, ông ta không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, giơ tay định ôm eo cô, “Được rồi, cô yên tâm, chỉ cần cô hầu hạ tốt, tôi nhất định sẽ không thiếu cô. Đi thôi!”
Cát Nghĩa đi về phía trước bước một bước, “Ông chủ Đường!”
Đường Lôi Hổ bị ngăn cản ba lần bốn lượt như vậy cũng sầm mặt xuống, không vui nói: “Cát gia, ông sẽ không vì một cô gái mà không để ý đến việc hợp tác giữa chúng ta chứ? Hàng của tôi đã đến bến tàu thành phố Z rồi.”
Chân Cát Nghĩa hơi khựng lại. Lần làm ăn này Đường Lôi Hổ cũng góp một phần trong đó, hơn nữa số lượng không nhỏ. Nếu như lúc này đắc tội với ông ta, đến lúc đó không đủ hàng giao cho Hoắc Hoành, hai bên thất tín với nhau sẽ tổn hại rất lớn đến việc làm ăn sau này của ông ta.
Nhưng ông ta thật sự không bỏ được thuộc hạ như Nhiếp Nhiên, chưa nói tới việc Đường Lôi Hổ không trị được cô, cho dù trị được cô thì ông ta cũng không muốn để mất thuộc hạ tốt như vậy.
Hơn nữa ai biết sau khi thành người của Đường Lôi Hổ, cô có làm việc cho Đường Lôi Hổ và tính toán với ông ta hay không.
Nhiếp Nhiên nhìn thấu sự xoắn xuýt và tiếc rẻ của Cát Nghĩa thì bật cười, ánh mắt u ám kia sâu không thấy đáy, “Cát gia, hay là tôi tặng ông một món quà, ông thấy sao?”
Cát Nghĩa nghe ra hàm ý của cô, lập tức thấp giọng ngăn cản: “Nhiếp Nhiên, đừng làm loạn!”
Đúng lúc này, trên hành lang vang lên một giọng nói, “Xảy ra chuyện gì thế, nhìn có vẻ rất náo nhiệt?”
Mọi người nhìn về phía giọng nói, thấy Hoắc Hoành được thuộc hạ đẩy từ thang máy ra ngoài.
Đường Lôi Hổ bị cắt ngang thì không vui, khinh thường lẩm bẩm: “Thật là xúi quẩy, vừa mới chết người, bây giờ lại có một tên tàn phế.”
Nhiếp Nhiên nghe ông ta nói thế liền nhướng mày, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh lùng.
Triệu Lực nhìn thấy, gật đầu cung kính chào: “Hoắc tổng.”
Cát Nghĩa tiến lên phía trước, “Hoắc tổng, sao cậu lại đến đây?”
Hoắc Hoành cười, “Tôi nghe nói sàn đấu boxing của Cát gia rất xuất sắc nên không mời mà tới. Sao hả, không quấy rầy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, Hoắc tổng có thể tới là vinh hạnh của tôi.” Cát Nghĩa vội vàng chỉ hai người Đường Lôi Hổ và Trịnh Khúc rồi nói với Hoắc Hoành: “Giới thiệu với anh, đây là ông chủ Đường và ông chủ Trịnh.”
Hoắc Hoành nhìn bọn họ, ngạc nhiên nói: “Ồ? Cũng là một trong những người hợp tác của vụ làm ăn này à?”
Cát Nghĩa vừa nghe thấy thế bèn cười lớn chuyển chủ đề, “Ha ha, chuyện này tạm thời vẫn chưa chắc chắn, bây giờ không gấp, chúng ta vào xem thi đấu đã, sắp bắt đầu rồi.”
Ông ta không muốn cùng chung tài nguyên với Hoắc Hoành, cũng không hào phóng đến nỗi chia tài nguyên Hoắc Hoành của một mình mình cho mấy người này. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cát Nghĩa đưa mắt ra hiệu cho Triệu Lực, Triệu Lực hiểu ra mời, “Đúng vậy, ba vị mau vào phòng VIP xem thi đấu đi.”
Hắn nhiệt tình chỉ cửa phòng VIP.
Mấy người bọn họ cùng nhau đi vào.
Nhiếp Nhiên thấy không còn chuyện của mình thì xoay người đi xuống tầng.