Hàn Phó Lĩnh khẽ cắn môi, nhỏ giọng mắng một câu: “Thằng nhãi này. . . mẹ nó!” Một tên nhãi ranh mà cũng dám cuồng vọng như vậy, cũng dám coi thường ông ta, chỉ cần nghĩ như vậy thì ông ta đã thấy tức giận rồi, không cho tên nhãi này biết vì sao nước biển lại mặn thì mặt mũi của Hàn Phó Lĩnh biết đặt ở nơi nào. Hàn Phó Lĩnh trầm ngâm một lúc, rồi gọi một cú điện thoại. “Alo! Là tôi, cậu là phế vật à? Mấy ngày rồi mà vẫn không nghe...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.