Khi Diệp Mặc đang thất thần, một bàn tay ngọc vươn tay, giật lấy khăn mặt, rồi đóng cửa lại. “Cảm ơn!” Giọng nói run rẩy của người ngọc truyền đến qua cánh cửa. Hắn có thể nhận ra vẻ khẩn trương và thẹn thùng trong giọng nói đó. Diệp Mặc đứng ngây người ở trước cửa một lúc mới tỉnh táo lại, rồi lại nở nụ cười khổ. Có lẽ là bởi vì một số ước mơ, huyễn tưởng khi còn đi học, cho nên hắn luôn có một loại cảm giác khác thường với cô Trần Mộng, cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.