Vệ Triệu Minh vừa tắm xong, phủ thêm áo ngủ để đi xuống dưới nhà, liền nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của con trai mình ở trước cửa, không khỏi kinh ngạc nói: “Nhất Luân, sao thế?” “Con nói gì cơ?” Tiếp nhận chén trà sâm mà Vương Kiều Kiều đưa qua, đưa lên uống một ngụm thì sắc mặt ông ta liền đọng lại. Rầm. Tay run một cái, chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành, nóng trà nóng hổi bắn lên mu bàn chân của ông ta, nhưng ông ta vẫn hồn nhiên không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.