“Được!” Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua Trương Duệ rồi vui vẻ lên tiếng. Một lúc sau, mấy chai vang đỏ đã xuống bụng, Lưu Tuấn Hiên cũng thấy hơi say, nhưng mà tên kia lại chẳng có phản ứng gì, mà vẫn thanh tỉnh như cũ, anh ta cũng cảm thấy rất khó tin. “Tên này. . . không say chút nào sao?” Chẳng lẽ . . . đến uống rượu mà tên này cũng giỏi thế à? Lưu Tuấn Hiên cắn môi, trong lòng cảm thấy rất không phục. Anh ta vỗ bàn một cái, rồi hô lên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.