Cơ thể người ngọc run lên khi thước dây lạnh lẽo vòng qua cái cổ trắng ngần, hai gò má của nàng cũng phiếm hồng. Nàng khẽ cắn môi đỏ, cơ thể như đang run rẩy. Ngay cả đôi mắt đẹp vẫn luôn thanh lãnh và không linh, thì nay đã tràn đầy xấu hổ. Nàng cảm thấy để Diệp tiên sinh vẽ tranh cho mình cũng không có gì, song, để anh ấy đo đặc cơ thể thì nàng vẫn thấy hơi thẹn thùng, khoảng cách gần như vậy, khiến cho nàng còn có thể cảm nhận được hơi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.