Diệp Mặc đi đến gần, hắn mỉm cười, rồi vươn tay ra. “Larry tiên sinh!” Takeda Yuuju thấy thế thì lại trợn trắng mắt. Tên nhãi này thật sự quá vô lễ! Đối với một nhân vật như Larry tiên sinh, thì sao có thể qua loa như vậy được chứ, chỉ vươn tay ra thì người ta thèm để ý mới là lạ, còn cả thái độ ngang hàng này nữa, lẽ nào tên này thật sự nghĩ mình là một nhân vật ghê gớm rồi? Trong lòng ông ta không nhịn được mà bắt đầu cười mỉa mai....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.