“Anh vất vả rồi! Mệt không?” Nàng nói rất dịu dàng, lại tiến lên một bước, giúp Diệp Mặc cởi áo khoác, sửa sang lại rồi mới treo lên, giống như một người vợ hiền lành đảm đang vậy. “Bọn nhỏ đã ngủ rồi, bọn tôi chơi rất lâu, chơi đến khi mệt thì bọn nhỏ mới đi ngủ, khi đó tôi mới nhờ người của khách sạn bế bọn nhỏ về phòng!” Nàng lại nói nhỏ, còn liếc mắt nhìn qua bên kia. Nghĩ đến hai đứa bé thì nàng lại nở nụ cười. Nàng cũng là người nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.