“Ai ui!” Cười một lúc, bỗng nhiên ông hơi nhăn mày lại, đưa tay đè lên trán, lộ ra vài phần đau đớn. Lạc Băng Nhan vội vàng quay lại, khẩn trương hỏi: “Cha! Cha lại đau à?” Lạc Chấn Đình khoát tay, cười nói: “Hơi hơi. . .Không có chuyện gì! Không có gì đáng ngại, một lát là đỡ!” Nói xong thì nhắm mắt lại, ngả người ra sau, lấy tay đè lên trán, một lúc lâu sau, ông mới mở mắt ra, rồi thở hắt ra. “Không sao rồi!” Lạc Băng Nhan ân cần nói: “Cha, hay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.