“Ngọc Tình, em đã hết thuốc chữa rồi!” Dương Mạn Ny liếc mắt nhìn Tô Ngọc Tình rồi giận dữ nói. “Hết thuốc thì hết thuốc thôi! Chờ công việc bên này kết thúc, sau khi trở về thì bọn em sẽ đi gặp cha mẹ hai bên!” Tô Ngọc Tình cười nói. “Nhanh thế à?” Dương Mạn Ny líu lưỡi. “Nhanh gì mà nhanh? Con còn có rồi thì nhanh cái gì?” Tô Ngọc Tình mấp máy bờ môi đỏ: “Em còn đang nghĩ, kết hôn thì tạm thời chưa kết hôn được, nhưng mà, bọn em có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.