Trần Mộng nghiêng người về phía Diệp Mặc, cười nói: “Diệp Mặc, em cũng quá hào phóng rồi!” Trên người nàng có một mùi thơm thanh nhã thấm vào ruột gan. Bởi vì hội trường hơi ồn ào nên Trần Mộng dán lại rất gần, Diệp Mặc chỉ hít một hơi là đã có hể ngửi thấy mùi thơm cơ thể thanh nhã và mê người của Trần Mộng. Diệp Mặc nhẹ nhàng hít một hơi rồi lại hơi thất thần. Sau đó, hắn lại âm thầm cười khổ. Mị lực của cô Trần Mộng thật sự là quá lớn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.