Cô gái đáng yêu kia nghe thấy thế thì hơi giật mình, đôi mắt đẹp mở to hơn vài phần: “Anh ấy là ông chủ của Đông Đằng á?” “Đúng vậy!” Hứa Minh Huyên gật đầu, tuy anh ta đang cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy ghen ghét và hận ý. Cô gái đáng yêu kia tiến lên một tiếng, vươn tay ra. “Ông chủ Diệp, xin chào, xin chào!” Diệp Mặc mỉm cười, bắt tay với cô gái này. Cô gái lại nhìn về phía Lạc Chấn Đình bên cạnh, cất tiếng chào hỏi: “Chú Lạc, chào ngài!”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.